Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1357 - Chương 1355: Khai Thác Cát Trái Phép

Chương 1355: Khai Thác Cát Trái Phép
Chương 1355: Khai Thác Cát Trái Phép
Chương 1355: Khai Thác Cát Trái Phép




"Có phải đất đai ở huyện Đông Tam đều như vậy không?" Lâm Dật đứng dậy hỏi.

"Cũng không khác là mấy." Lý Tự Cẩm nói:

"Không chỉ điều kiện đất đai không tốt, hơn nữa hàng năm đều bị ngập, hiệu quả phòng chống lũ lụt cũng không tốt. Năm nào cũng xảy ra thiên tai, quả thật là họa vô đơn chí."

"Có con sông nào gần đây không?"

"Có." Lý Tự Cẩm nói:

"Lái xe lên phía trước khoảng mười mấy phút là có thể đến nơi, nhưng còn chưa tới mùa mưa nên nước sông không nhiều, đi tới đó cũng không thấy được gì."

Điều kiện đất đai không tốt, điều này thuộc về thiên tai, không ai quản được, nhưng chuyện lũ lụt là do quản lý không tốt, có thể là do con người gây ra.

"Đi thôi, chúng ta qua đó xem thử."

"Ừ."

Ba người lại lên xe, lái xe theo hướng Lý Tự Cẩm chỉ.

"Cây cầu phía trước tên là cầu Tam Nguyên, phía dưới chính là sông Tam Nguyên." Lý Tự Cẩm nói.

Lâm Dật gật đầu, đỗ xe ở gần đó và đi xuống xem xét.

Sông Tam Nguyên là con sông cát có độ sâu gần ba mét, rộng gần bảy tám mét.

Bây giờ không phải mùa mưa nên đang trong tình trạng khô cạn, mặt nước rộng hơn hai mét, có thể nhìn ra độ sâu chưa tới một mét.

Hai bên bờ sông có cây cối, thoạt nhìn không có gì lạ, không có điểm nào đặc biệt nào.

Muốn phát triển du lịch ở đây cũng không được.

"Ồ, bên kia hình như có người đang đào cát."

Tiếng kêu kinh ngạc của Uông Đình đã thu hút sự chú ý của Lâm Dật và Lý Tự Cẩm, hai người đều quay đầu lại nhìn.

Bọn họ phát hiện phía sau có hai chiếc xe tải lớn đang đậu dưới lòng sông, phía dưới có mười mấy công nhân đang đào cát.

Thậm chí bọn họ còn dùng tới cả băng chuyền, động tác cũng vô cùng thành thạo.

"Những người khai thác cát kia là người trong huyện à?" Lâm Dật hỏi.

Lý Tự Cẩm suy nghĩ một lát: “Tôi hình như chưa từng nghe nói trong huyện có điểm khai thác cát."

"Hai người suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, chúng ta cứ qua xem thử, chẳng phải sẽ biết sao?" Uông Đình nói.

"Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, do bộ phận cấp nước quản lý, chúng ta có cần qua không?" Lý Tự Cẩm nói:

"Chuyện này là vượt quá thẩm quyền."

Bởi vì Lý Tự Cẩm từng làm nhân viên quản lý trong thôn trước khi vào đại học nên vẫn hiểu rõ về chuyện ở đây.

Cảm giác làm như vậy không tốt lắm.

"Đi qua xem thử thôi." Lâm Dật nói:

"Mẹ nó, sắp đào cả lòng sông lên rồi, hoàn toàn là mấy kẻ ngu ngốc."

Ba người hạ quyết tâm lái xe, tìm một con dốc thoai thoải để xuống lòng sông, sau đó đi về phía người đào cát.

Đám người đào cát thấy ba người Lâm Dật qua thì đều dừng tay nhìn bọn họ, không biết bọn họ muốn làm gì.

"Anh có giấy phép khai thác không?" Lâm Dật xuống xe hỏi.

Cùng lúc đó, hai người từ cách đó không xa đi tới, bọn họ không lớn tuổi lắm, chỉ khoảng ba mươi, trong miệng ngậm điếu thuốc trông giống như lưu manh.

Sau khi hai người đi tới, ánh mắt nhìn Lý Tự Cẩm và Uông Đình từ trên xuống dưới rất lâu.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Bọn tôi các hỏi các anh đấy."

Uông Đình vốn sống trong gia đình giàu đó, tất nhiên có tính cách tiểu thư, những người này căn bản không lọt được vào trong mắt của cô ta.

"Cô ít tuổi mà tính tình rất ngang tàng nhỉ." Người đàn ông mặt đầy tàn nhang nói:

"Mẹ nó, tất cả cút xa một chút, đừng ở đây gây sự, bằng không Ngũ gia giết chết các người."

Người đàn ông mặt tàn nhang quát một câu, sau đó ra lệnh cho đám công nhân phía sau tiếp tục làm việc.

"Nghe giọng điệu của anh, chắc hẳn chưa từng làm thủ tục xin khai thác rồi." Lâm Dật nói:

"Anh có biết các anh khai thác bừa bãi như vậy sẽ gây ra tai họa ngầm lớn thế này không?"

"Mẹ nó, mày có bệnh à? Đừng đứng đây quản chuyện của người khác. Đây là chuyện kinh doanh của Ngũ gia, nếu mày không muốn chết thì lăn ra xa đi."

"Báo cảnh sát đi. Đúng lúc tôi cũng không muốn nói nhiều với bọn họ." Lâm Dật nói với Lý Tự Cẩm.

Lý Tự Cẩm lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị báo cảnh sát như lời Lâm Dật nói.

Nhưng người đàn ông mặt đầy tàn nhang kia lại chỉ vào Lâm Dật nói:

"Mẹ nói, nếu mày dám báo cảnh sát, hôm nay tao lại giết chết mày!"

Lâm Dật giơ tay nắm lấy ngón tay của người đàn ông mặt tàn nhang và bẻ mạnh ra phía sau.

A!

Người đàn ông mặt tàn nhang hét thảm một tiếng, cơ thể vặn vẹo cuộn người trên mặt đất.

"Mẹ kiếp, mày thả tay ra!"

Một người khác cầm một cái xẻng sắt từ trên tay công nhân đập về phía Lâm Dật!

Lâm Dật giơ tay trái ra nắm lấy cái xẻng!

Một người đàn ông kia biến sắc, không ngờ sức lực của Lâm Dật lại mạnh như vậy.

Vào lúc anh ta đang ngây người, Lâm Dật chợt kéo mạnh anh ta đến bên cạnh mình, sau đó đá một phát lên trên người anh ta!

Người này bay ra ngoài, tay trái Lâm Dật cầm xẻng đập mạnh vào trên mặt người đàn ông mặt tàn nhang, đánh cho đầu anh ta chảy đầy máu, trông rất thê thảm!

A!

Lý Tự Cẩm hét lên một tiếng, lập tức quay người đi.

Cô ta là một cô gái lớn lên trong gia đình truyền thống bình thường, những sự kiện bạo lực đẫm máu như vậy dường như cách cuộc sống của cô ta rất xa, cô ta ngoài xem phim trên tivi thì vẫn là lần đầu nhìn thấy được hình ảnh như vậy.

Dù sao Uông Đình cũng tỉnh táo hơn nhiều. Từ nhỏ cô ta đã không là cô gái ngoan ngoãn gì, cũng thường làm mấy chuyện đánh nhau ẩu đả.

Nhưng cô ta cảm thấy động tác vừa rồi của Lâm Dật cực ngầu.

Mặc dù cô ta cũng có thể nhìn thấy những hình ảnh bạo lực, đẫm máu như vậy trong quán bar và hộp đêm.

Nhưng không thể nghi ngờ, Lâm Dật đã thể hiện ra giới hạn cao nhất của vẻ đẹp bạo lực này.

Uông Đình bất giác run rẩy. Thật may là vừa rồi mình không có choáng váng đầu óc.

Bằng không với trình độ của hắn, mình chắc chắn sẽ đánh không lại.

Hai người đều bị đánh ngã xuống đất, rên rỉ không đứng dậy nổi.

Các công nhân đang làm việc đều lùi về phía sau, không dám động đậy.

"Cát này ở đâu, các anh đổ lại chỗ đó, đừng nói nhảm, bằng không tôi sẽ cho các người cũng nằm xuống luôn đấy."

"Anh đừng ra tay, chúng tôi chỉ làm thuê cho bọn họ thôi, chúng tôi sẽ đổ cát lại ngay đây."

"Các người làm nhanh lên, tôi không có thời gian đâu."

Mười mấy người công nhân leo lên xe, cầm theo xẻng xúc cát trên xe hất xuống dần.

"Mẹ nó, mày phá hỏng chuyện của Ngũ gia, Ngũ gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"

Lâm Dật bước chậm qua, nhấc chân giẫm lên trên đầu người đàn ông mặt tàn nhang.

"Vậy anh cứ bảo hắn tới tìm tôi, tôi muốn xem thử ai là người nằm xuống trước!"

"Mẹ nó!"

Trong lúc hai người nói chuyện, người trước bị Lâm Dật đạp ngã xuống trước đã cầm một con dao găm trong tay đâm về phía hắn.

"Lâm Dật cẩn thận!"

Lý Tự Cẩm theo bản năng kêu lên một tiếng, sốt ruột tới mức rơi cả nước mắt.

Lâm Dật nhẹ nhàng nghiêng người tránh con dao găm của đối phương, cũng xoay tay nắm lấy cổ tay của đối phương, cướp con dao găm của anh ta và đâm về phía anh ta!

A!

Tiếng kêu thảm thiết lại truyền đến, người đàn ông bị Lâm Dật đạp một phát, che bụng mình và lảo đảo rồi ngã xuống.

Máu chậm rãi chảy ra theo dòng sông, cảnh tượng vô cùng thê lương.

"Cô gọi điện thoại báo cảnh sát, đưa hai người kia đi."

"À à, được."

Lý Tự Cẩm bị dọa cho ngây người, trên mặt không còn chút sắc máu nào, lúc báo cảnh sát còn nói chuyện không được lưu loát.

"Anh đừng sợ, anh chỉ tự vệ thôi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment