Chương 1354: Rách Nát Tiêu Điều.
Chương 1354: Rách Nát Tiêu Điều.
“Ngạch... luyện tập thế nào?”
Lâm Dật nhìn Uông Đình như nhìn người thiểu năng trí tuệ.
“Anh đừng quản tôi luyện tập thế nào, anh nhìn xem hôm nay tôi có luyện chết anh hay không!”
“Ai nha, các người đừng gây chuyện nữa.” Lý Tự Cẩm gấp đến dậm chân.
Lát nữa còn có chuyện chính cần làm, sao còn đánh nhau rồi!
Thật là!
“Cậu đừng quản việc này.” Uông Đình nói: “Hôm qua tớ bị cảnh sát giao thông bắt đều là do anh ta làm hại!”
“Sao cô không tự nói bản thân mình ngu xuẩn đi.”
“Được rồi, anh cũng bớt tranh cãi đi.” Lý Tự Cẩm nhìn Lâm Dật, nói:
“Cô ấy thật sự đã từng học Taekwondo, không có lừa anh. Hơn nữa lúc lên đại học còn là đội trưởng đội Taekwondo của trường, nam sinh trong trường học đều đánh không lại cô ấy. Anh đừng so với cô ấy làm gì.”
“Nếu như anh là đàn ông thì đừng động, nếu không tôi sẽ xem thường anh!” Uông Đình dùng kế khích tướng, cô sợ Lâm Dật sẽ từ chối.
“Tới đây, tôi sẽ đứng yên, tôi muốn xem rốt cuộc cô có trình độ gì.”
Uông Đình sải bước, vọt tới trước mặt Lâm Dật, nắm lấy cánh tay của anh, xoay người một cái!
Cô vốn dĩ cho là mình có thể ném qua vai một cách hoàn mỹ, nhưng lại không nghĩ tới đối phương lại không nhúc nhích!
Hả?
Uông Đình ngây ngẩn cả người, chiêu ném qua vai của mình luôn không có gì bất lợi, lần này sao có thể không có hiệu quả được?
Lâm Dật nhịn cười không được, ngay cả Lương Nhược Hư cũng không thể làm gì mình, lấy chút trình độ này thì càng không đáng chú ý.
Uông Đình không tin quỷ, nắm lấy cánh tay Lâm Dật định thử một chút, nhưng phát hiện đối phương vẫn không nhúc nhích.
Chiêu ném qua vai của mình không có bất kỳ hiệu quả nào.
“Lấy chút trình độ này của cô thì đừng nói là mình từng luyện qua Taekwondo, vẫn nên về nhà cho heo ăn đi.”
“Anh mới nên về nhà cho heo ăn... A!”
Vì không kịp chuẩn bị, Uông Đình cảm thấy cánh tay của mình bị xiết chặt, sau đó thân thể đều không thể khống chế!
Hô thông!
Lâm Dật không thương hoa tiếc ngọc, ném Uông Đình ngược qua vai.
Cô bị ngã ầm xuống đất, đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Móa, cái mông của tôi!”
Đôi mắt đẹp của Lý Tự Cẩm trừng lớn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Đình Đình thua thiệt trên tay của người khác.
Lâm Dật đạp một chân vào mông của Uông Đình, “Lăn sang một bên, đừng làm chậm trễ công việc của chúng tôi.”
“Anh, anh lại dám đá mông tôi!”
“Phẳng như vậy, đá cô còn cảm thấy cấn chân.” Lâm Dật nói:
“Mấy thứ như Taekwondo này luyện một chút còn được, luyện nhiều sẽ rất dễ trở thành người nam không ra nam nữ không ra nữ, trước sau đều bằng phẳng, học theo bạn thân cô một chút đi.”
Uông Đình theo bản năng nhìn về phía Lý Tự Cẩm, lại nhìn mình một chút, cảm thấy đời người đã mất đi phương hướng.
“Được rồi Đình Đình, nhanh đứng lên.”
Lý Tự Cẩm đi qua đỡ cô lên, giúp cô phủi bụi trên người.
“Chuyện ngày hôm qua cứ cho qua đi, hai người đừng tranh đấu nữa, buổi chiều chúng tớ còn có việc, không thể ở cùng cậu được, cho nên cậu trở về đi.”
“Chủ yếu là tớ trở về cũng không có việc gì làm, dù sao tính chất công việc của các người cũng tự do. Tớ đi cùng cậu qua đó nhìn một chút.” Uông Đình nói:
“Tớ cũng đã mua ít đồ cho chú dì rồi, lát nữa sẽ đưa qua.”
“Cậu sao lại như vậy chứ, lần nào cũng mua đồ.”
“Cũng không đáng bao nhiêu tiền, cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì.” Uông Đình nói: “Hiện tại đi thôi.”
Lý Tự Cẩm không tiếp tục về đề tài này nữa, “Chúng tớ muốn đến trấn dưới thôn, xe của cậu hình như không được, ngồi xe của bọn tớ đi.”
“Wuling Hongguang sao? Đây cũng quá thấp rồi, ít nhất cũng phải lái chiếc 570 kia chứ.” Uông Đình ghét bỏ nói.
“Cô không xứng ngồi 570 của tôi.”
“Cút!” Uông Đình nói: “Chờ tôi trở lại, sẽ đập vỡ kính xe của anh!”
“Cô mẹ nó nếu như dám phá, tôi có thể đánh cho cô ra cả phân.”
“Anh!”
“Ngừng ngừng ngừng, các người đừng cãi nhau nữa, đi nhanh thôi, đã hơn một giờ rồi, còn có chuyện chính cần làm đây.”
Dưới sự lôi kéo của Lý Tự Cẩm, ba người lên xe tải.
“Đi đến trấn Thanh Nham đi, nó gần với huyện nhất.” Lý Tự Cẩm nói.
“Đi thôi.”
Uông Đình cũng biết, mình đánh không lại Lâm Dật, cũng không còn dám đắc ý, hiện tại mông vẫn còn đau đây.
Bởi vì trên xe có đồ mua cho cha mẹ Lý Tự Cẩm, cho nên trước lúc rời đi, cô đã bỏ tất cả lên Wuling Hongguang, sau đó cùng đi về trấn Thanh Nham.
Hơn hai mươi phút sau, ba người đến trấn Thanh Nham.
Lâm Dật nhìn bốn phía một chút, phát hiện nơi này không khác gì trấn Bắc Kiều quê của Lý Sở Hàm.
“Xác định đây chính là bên trong trấn sao, sao cảm giác như...” Uông Đình nói.
“Có phải là rất nghèo hay không?” Lý Tự Cẩm bất đắc dĩ nói.
“Đâu chỉ là nghèo, mức độ nghèo đã nằm ngoài tưởng tượng của tớ.”
“Bốn trấn bên dưới huyện Đông Tam cơ bản đều là như vậy.” Lý Tự Cẩm nói:
“Điều kiện ở trong thôn lại càng kém, đất của địa chủ cũng chỉ đủ cho một năm ấm no, cơ bản không dư dả gì.”
“Nếu như mà bị bệnh thì phải làm sao bây giờ?” Uông Đình đưa ra câu hỏi của mình.
“Vấn đề nằm ở chỗ này.” Lý Tự Cẩm nói:
“Một khi nhiễm bệnh, đau đầu thì uống chút thuốc giảm đau, nếu như là bệnh nặng thì chỉ có thể từ bỏ.”
Lý Tự Cẩm thở ra một hơi, “Ông nội của tớ năm đó cũng như vậy, ở một ngày trong ICU thôi mà đã móc rỗng hết tất cả trong nhà.”
“Cho nên sai khi cậu tốt nghiệp đại học, đã từ bỏ cơ hội đến công ty bên ngoài mà chạy về làm quan chức nông thôn, chính là vì giúp quê hương của mình thoát khỏi nghèo khó?”
“Đúng thế.” Lý Tự Cẩm vén tóc, nói:
“Trên mạng không phải đều nói rằng chúng ta cố gắng học tập, không phải là để thoát khỏi quê hương nghèo khó, mà để giúp đỡ quê hương thoát khỏi nghèo khó. Tớ chính là nghĩ như vậy.”
“Nhưng cậu căn bản không thoát khỏi được.” Uông Đình bĩu môi, nói:
“Vẫn nên chăm sóc tốt cho bản thân mình đã rồi nói sau, đều trưởng thành rồi, mà một đối tượng cũng không có. Nếu có thời gian tớ sẽ mang cậu đi nhìn chút việc đời, giới thiệu cho cậu người bạn trai.”
“Đừng đừng, tớ hiện tại không muốn những cái kia.” Lý Tự Cẩm đỏ mặt nói.
Lúc hai người nói chuyện, Lâm Dật không tham gia vào, mà chính là xuống xe nhìn một chút.
Không khí trong trấn âm u nặng nề, không có một chút sức sống, đúng thật là bổ sung cho Phá Ngũ Lăng mà mình lái.
Trình độ phát triển còn có chênh lệch nhất định với trấn Tứ Phương.
Người xuất hiện ở trên đường hầu như đều là người già và trẻ con, người trẻ tuổi đều đã rời đi hết.
Quan sát một hồi, Lâm Dật lại về tới trên xe, tiếp tục lái xe, chuẩn bị đến trong thôn quan sát.
Dưới trấn Thanh Nham, có một nơi tên là thôn Bạch Phong.
Lâm Dật không chạy xe vào trong thôn, mà dừng lại ở tại ven đường.
Trong thôn có khoảng hơn 40 hộ gia đình, trong đó nhà của mười mấy hộ đã sập một nửa, không còn người ở.
Còn lại chính là chút nhà cỏ tranh, chỉ có một nhà bằng gạch, còn có vẻ hơi rách nát.
Uông Đình đốt điếu thuốc, bĩu môi, không nói chuyện.
Lâm Dật quay người, đi về nhà chủ đối diện thôn làng.
Mức tăng của nhà cái cũng không tốt, thấp hơn thôn Hoan Hỉ ít nhất cũng là một phần ba.
Lâm Dật nắm một nắm đất lên, chà xát trên tay, rất khô cứng.
Liếm thử một chút, còn có mùi kiềm nhàn nhạt.
Độ kiềm quá lớn, khó trách cây cối bên trong không phát triển, cái này nếu có thể bội thu thì mới là lạ.
------
Dịch: MBMH Translate