Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1355 - Chương 1353: Như Con Gấu Đen.

Chương 1353: Như Con Gấu Đen.
Chương 1353: Như Con Gấu Đen.
Chương 1353: Như Con Gấu Đen.




“Tôi hiểu ý của anh, nhưng trong huyện có chỗ bán xe không? Tôi dù sao cũng không thể đi bộ được.”

“Đơn vị có một chiếc Wuling Hongguang, nếu như cậu không ghét bỏ thì có thể lái nó, tóm lại là cố gắng lái xe trong huyện càng ít càng tốt, nếu không sẽ rất dễ bị người ta nói ra nói vào.”

“Tôi hiểu chuyện này.” Lâm Dật nói:

“Dù sao tôi cũng không kén chọn, chỉ cần có bánh xe là được.”

Lý Khánh Khải tiện tay đưa chìa khóa xe cho Lâm Dật.

“Trong khoảng thời gian này thì lái cái này đi.”

“Được rồi.”

Lý Khánh Khải nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: “Cũng trưa rồi, hai người đi ăn cơm đi, buổi chiều thì tự mình nghiên cứu để hiểu rõ tình huống bên này. Sau đó, chúng ta sẽ tiếp tục mở cuộc họp, nghiên cứu chuyện xóa đói giảm nghèo.”

“Được.”

Sau khi lên tiếng chào hỏi, hai người thu dọn đồ đạc một chút rồi đi về phía dưới lầu.

“Đối diện có một quán ăn có vẻ rất được, đến đó ăn một chút đi.” Lâm Dật nói.

“Tôi không đi đâu.” Lý Tự Cẩm quay đầu, nói.

“Tôi trêu chọc cô à, nhăn mặt với tôi làm gì.”

“Bởi vì anh mà tôi thiếu chút nữa là bị mất công việc này, tôi không vui còn không được sao.”

Lý Tự Cẩm là người thành thật, luôn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

“Chuyện này thì có quan hệ gì với tôi.”

“Chính là anh cố ý hãm hại chúng tôi, nếu không phải là trong nhà Đình Đình có người thì tôi đã bị bắt vào rồi, công việc này cũng không còn nữa.”

“Việc này không liên quan gì đến tôi cả, là do IQ của bạn cô không đủ dùng, đua xe trong khu vực thành thị mà còn không chịu chú ý đến cảnh sát giao thông. Chuyện này sao có thể trách tôi được.”

“Vậy thì tôi cũng không đi cùng anh.”

“Cô thích đi hay không thì tùy.”

Lâm Dật trực tiếp đi về phía quán ăn đối diện, Lý Tự Cẩm thì đến tiệm mì bên cạnh.

Khách trong tiệm không nhiều, chỉ có hai bàn khách.

Lâm Dật để bà chủ tùy tiện làm một vài món ăn, sau đó gọi hai phần cơm, xem như là cơm trưa hôm nay.

Lúc ăn cơm, Kỷ Khuynh Nhan còn gọi video wechat tới.

“Lâm chủ nhiệm, hôm nay là ngày đầu tiên, công việc thế nào rồi?”

Kỷ Khuynh Nhan cũng đang ăn cơm trưa trong phòng làm việc, vừa ăn vừa hỏi chuyện của Lâm Dật.

“Đừng nói nữa, anh cảm thấy GDP một năm của huyện này còn không bằng thu nhập nửa năm của tập đoàn Lăng Vân.”

“Thảm như vậy sao?”

“Đây đều là con số đã được phỏng đoán cẩn thận.”

“Chuyện này cũng không còn cách nào khác, có một số khu vực luôn phát triển không cân đối.” Kỷ Khuynh Nhan nói:

“Em cảm thấy, anh cần phải kết hợp với ưu thế sản nghiệp của địa phương, nếu không thì căn bản sẽ không thu hút được người khác đến.”

“Anh cũng muốn như vậy, nhưng một ưu thế cọng lông cũng không có, vấn đề nằm ở đây.”

“Buổi sáng lúc nhàn rỗi, em có tra xét qua bản đồ một chút, phát hiện huyện Đông Tam nằm ở chỗ giao nhau của ba thành thị, lẽ ra hệ thống đường cái hẳn phải rất phát triển mới đúng, sao lại thành cái dạng này vậy.”

“Ừm hả?”

Lời nói của Kỷ Khuynh Nhan khiến cho Lâm Dật như hiểu ra, bởi vì cái gọi là muốn giàu thì phải sửa đường trước.

Nếu như hệ thống đường sá phát triển, đây cũng có thể coi là một ưu thế.

“Biện pháp này của em không tệ, thật không hổ là Kỷ đại tổng giám đốc của chúng ta, thật sự là cực kỳ thông minh, cơ trí lanh lợi.”

Kỷ Khuynh Nhan rất hả hê cười rộ lên, “Vậy cũng phải nhìn xem là so với ai, đương nhiên là thông minh hơn anh rồi.”

“Em đúng là, nói em béo, em còn thở được.”

“Vốn chính là vậy nha.”

Thời gian cơm trưa, hai người nói chuyện câu được câu không. Khoảng nửa giờ sau, Lâm Dật ăn cơm xong liền cúp video, sau đó ra quầy tính tiền, tổng cộng hết 23 tệ.

Nhìn thấy con số thanh toán phía trên Wechat, Lâm Dật bĩu môi.

Một bữa cơm này nếu mà ở Trung Hải thì chắc chắn sẽ không thể ít hơn 50 tệ.

Thoáng cảm khái một chút, Lâm Dật đi sang tiệm mì bên cạnh, nhìn thấy Lý Tự Cẩm đang ăn từng ngụm mì sợi.

Khi nhìn thấy Lâm Dật, cô vội vàng dừng động tác trên tay lại.

“Tôi đã ăn xong, hiện tại chuẩn bị đi thôi.”

“Còn có một chút nữa, dù sao cũng không vội, cô cứ tiếp tục ăn.”

“Tôi đã ăn no rồi.”

Lý Tự Cẩm đi đến quầy hàng trả tiền, một tô mì sợi, sáu tệ.

Giá thấp nằm ngoài sự tưởng tượng của Lâm Dật.

Nhưng cho dù là như vậy, trong buổi trưa này, trong quán cũng chỉ có một mình Lý Tự Cẩm.

Reng reng reng _ _

Ngay lúc Lý Tự Cẩm trả tiền, chuẩn bị rời đi, điện thoại di động của cô vang lên.

“Sao vậy Đình Đình.”

“Tớ vừa mới cơm nước xong xuôi.”

“Cậu đến trong huyện rồi sao? Vậy chờ tớ ở bên ngoài một chút.”

Sau khi cúp điện thoại, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Theo ánh mắt của Lý Tự Cẩm, Lâm Dật nhìn thấy BMW đời 7 ngày hôm qua đang đỗ trước cửa văn phòng.

“Đình Đình.”

Lúc đi qua, Lý Tự Cẩm chào hỏi một tiếng.

Uông Đình bước xuống từ trên xe, đồng thời cũng nhìn thấy Lâm Dật đang đi tới.

“Sao cậu lại đến đây vậy?” Lý Tự Cẩm đi tới, hỏi.

“Buổi sáng cậu không phải đã nói với tớ rằng, hai người cùng làm việc trong một văn phòng sao. Tớ càng nghĩ càng thấy tức giận, cho nên giết tới.”

Lý Tự Cẩm có chút ngượng ngùng, làm như vậy thấy bản thân mình giống như người mật báo.

“Tớ chỉ muốn để cho cậu biết một chút, không có ý gì khác, cậu còn chạy tới đây làm gì.”

“Chủ yếu chuyện này đúng thật là làm cho người ta tức giận, lừa tớ một trận thì không nói, hôm qua về nhà tớ còn bị cha mắng, ngủ không ngon giấc.”

Nói xong, Uông Đình nhìn về phía Lâm Dật, sắc mặt không tốt chút nào.

“Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, thế mà lại cùng làm việc với Tự Cẩm nhà chúng tôi, thật sự là xui xẻo mà.”

“Cái gì gọi là Tự Cẩm nhà các người, chẳng lẽ cô là đồng tính? Đóng vai công sao?” Lâm Dật nói:

“Khó trách hôm qua nói cô là nữ tài xế thì lại không vui, thì ra mọi chuyện là như vậy.”

“Anh đừng có mà nói bậy, giới tính của tôi không có vấn đề.”

“Ai mà biết được người nào có vấn đề chứ.”

“Anh!”

“Được rồi Đình Đình, các người đừng cãi nhau nữa, tớ buổi chiều còn có việc, không thể giúp cậu được.”

“Không sao cả, cậu cứ làm việc của mình đi, dù sao tớ cũng không có việc gì, buổi chiều chỉ muốn qua nhìn cậu một chút.”

“Chúng tớ muốn lên trên trấn, điều kiện ở đó kém hơn đây nhiều, cậu mà đi thì chính là chịu tội, vẫn nên đừng đi thì hơn.”

“Nhà chúng tớ vốn cũng từng nghèo như vậy, đừng làm như tớ được nuông chiều từ bé không bằng.” Uông Đình nói:

“Hơn nữa tớ cảm thấy, anh ta có chút không bình thường, vạn nhất trên đường động tay động chân với cậu thì phải làm sao bây giờ, tớ có thể bảo vệ cậu.”

“A...”

“Anh cười như vậy là có ý gì, xem thường tôi sao?”

“Lời này là có ý gì, tôi cũng chưa từng nhìn cô mà.”

“Tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh nên thu liễm trước mặt tôi một chút. Tôi đã bắt đầu học Taekwondo từ cấp ba, nam sinh mặt phấn giống như anh thì chỉ cần một cái ném qua vai của tôi là có thể đánh ngã.” Uông Đình nói:

“Đây là đường cái, tôi không muốn khiến anh phải mất mặt. Anh tự giải quyết cho tốt, còn có, tôi cấm anh có ý nghĩ xấu với Tự Cẩm nhà chúng tôi, nếu không người thua thiệt chính là anh.”

“Tôi không tin. Tuy người ngu thường khỏe mạnh giống như gấu đen, nhưng cho dù nói thế nào, tôi cũng là đàn ông, vẫn thật sự không để cô vào mắt.”

Uông Đình vén tay áo, “Xem thường tôi đúng không, tới đây, hai chúng ta luyện tập một chút đi!”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment