Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1354 - Chương 1352: Nhiệm Vụ Gánh Nặng Đường Xa.

Chương 1352: Nhiệm vụ gánh nặng đường xa.
Chương 1352: Nhiệm vụ gánh nặng đường xa.
Chương 1352: Nhiệm vụ gánh nặng đường xa.




“Tới đây báo danh.” Lâm Dật trả lời:

“Cô sẽ không phải là cũng đến đây để giúp đỡ người nghèo đó chứ.”

Lâm Dật không có cảm giác đối với Lý Tự Cẩm, chưa nói tới tốt cũng chưa nói tới xấu.

Chỉ là cảm thấy việc này đúng là rất trùng hợp.

Nhưng Lý Tự Cẩm thì có chút u oán.

Cũng may Uông Đình tìm người trong nhà xử lý chuyện này, nếu không thì công việc của mình có lẽ đã xảy ra vấn đề rồi.

Tất cả những cố gắng trước đó đều sẽ uổng phí.

“Ừm.”

Lý Tự Cẩm có chút không biết hình dung cảm giác lúc này như thế nào, hôm qua đụng phải tên đáng ghét, thế mà lại thành đồng nghiệp của mình.

Việc này nếu để cho Uông Đình biết, còn không phải là bị tức chết sao.

“Các người chính là Lâm Dật và Lý Tự Cẩm đúng không.”

Một người đàn ông trung niên đi tới, cười nhìn hai người rồi nói.

Người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, da thịt bị phơi thành màu đồng cổ, khóe mắt đều là nếp nhăn, mặc quần tây màu đen, áo cộc màu tím, dưới chân đi xăng đan, bên hông còn treo một chuỗi chìa khoá, nhìn tương đối mộc mạc.

Người đàn ông tên là Lý Khánh Khải, là đại chủ nhiệm trong việc xóa đói giảm nghèo, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của hai người.

“Đúng vậy.” Lý Tự Cẩm gật đầu nói.

Lâm Dật cũng gật đầu đáp lại.

“Tiến vào trước đi.”

Lý Khánh Khải mở cửa, diện tích văn phòng không lớn, chỉ có hai mươi mấy mét vuông, bên trong có ba cái bàn làm việc.

Trong đó hai cái rất sạch sẽ, hiển nhiên là cho Lâm Dật và Lý Tự Cẩm.

“Đây là hai bàn của hai người, ngồi cái nào thì tự mình chọn đi.”

“Được.”

Lâm Dật chọn cái bàn đối diện với Lý Khánh Khải, thuận tiện cho lúc làm việc có thể mò cá.

“Tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Lý Khánh Khải, giữ chức vị chính, hai người là phó. Nhưng giữa chúng ta cũng không tính là cấp trên cấp dưới, tuổi của tôi lớn hơn các người, nếu không ngại thì gọi tôi anh Lý là được. Sau này chúng ta sẽ là một bộ ê-kíp, tranh thủ giúp đỡ cộng đồng, hoàn thành tốt công việc.”

Lý Khánh Khải rất chân thành, lời nói cũng thật lòng, Lâm Dật lập tức có ấn tượng tốt với anh.

“Chúng tôi còn rất trẻ, rất nhiều chuyện đều không hiểu, làm phiền ngài chỉ đạo thêm cho chúng tôi.” Lý Tự Cẩm nói.

“Không nói tới việc chỉ đạo.” Lý Khánh Khải cười nói:

“Vốn dĩ hai người không cần đến đây, nhưng bản thân tôi muốn chọn mấy người trẻ tuổi. Tuổi của tôi đã lớn, có nhiều thứ không giống với hai người, lúc làm việc còn cần mấy người trẻ tuổi như các người góp ý. Cho nên, lúc làm việc chúng ta phải biết kết hợp mới cũ, câu thông nhiều hơn, tranh thủ làm tốt công việc, nhanh chóng thực hiện việc xóa đói giảm nghèo.”

“Ừm.”

“Tôi có chút tư liệu về huyện của chúng ta, hai người xem trước một chút để hiểu rõ tình huống đi.” Lý Khánh Khải lấy mấy cái túi văn kiện ra:

“Đúng rồi, Tiểu Lý, tôi thấy trên tư liệu của cô có viết, nhà cô ở dưới trấn An Khẩu, còn là sinh viên năm hai đại học thôn quan, sau đó mới thi tới đây, đúng không.”

“Ừm.”

“Vậy thì thật là tốt, cô cũng được xem như người là địa phương, Tiểu Lâm tới từ Trung Hải, chưa quen thuộc đối với tình huống bên này, sau này hai người nhớ trao đổi với nhau nhiều một chút, tranh thủ tiến vào trạng thái.” Lý Khánh Khải nói:

“Lát nữa tôi còn có một cuộc họp, không nói nhiều với các người nữa, tôi sẽ gọi người đưa đồ dùng văn phòng tới, các người trước tiên cứ quan sát mấy ngày đã.”

“A, đã biết.”

Sau khi Lý Khánh Khải rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại Lâm Dật và Lý Tự Cẩm.

Hai người cũng không ai nói chuyện, chỉ cầm xem tài liệu trên bàn.

Lý lịch của Lý Tự Cẩm khiến cho Lâm Dật cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Lấy ngoại hình và điều kiện của cô thế mà lại học đại học thôn quan, thật sự có chút hiếm lạ.

Đến giữa trưa, hai người đều đã đọc qua sơ bộ tư liệu.

Lâm Dật cũng hiểu rõ hơn về tình hình của huyện Đông Tam.

Cộng với việc trao đổi trước với Lương Nhược Hư, Lâm Dật đã có một mục tiêu rõ ràng.

Muốn thoát khỏi nghèo khó, thu nhập bình quân đầu người là một phân đoạn không thể thiếu, bình quân thu nhập của mỗi người một năm phải đạt tới 4000 tệ. Nhưng ngoài đó ra, còn phải bảo đảm thêm hai mặt là y tế và giáo dục, như vậy mới xem như triệt để thoát khỏi nghèo khó.

Nhưng mà nhìn tình hình hiện tại của huyện Đông Tam có lẽ còn có chút khó khăn.

Người trẻ tuổi đều đi hết, hộ gia đình cũng không nhiều, lúc trời mưa nước dâng, mỗi năm đều có nguy cơ bị ngập.

Hơn nữa đất đai cũng bị xói mòn nặng, sản lượng lương thực giảm đi rất nhiều…

Hàng loạt vấn đề này đang làm phức tạp sự phát triển của nơi này.

Lâm Dật không ngừng dùng ngón tay gõ vào mặt bàn, cầm điện thoại tra vị trí địa lý của huyện Đông Tam, muốn xem nơi này có ưu thế gì về vị trí hay không.

Sau khi tra xét thì phát hiện, huyện Đông Tam không chỉ giao với thành phố mà cách thành phố Kim Thủy cũng rất gần, thuộc về địa phương không ai quản lý.

Hơn nữa nơi này vốn thuộc về thành phố, nhưng trải qua rất nhiều năm không di động, nên đành gộp vào thành phố Dư Hàng.

Thành phố Dư Hàng cũng không muốn, nhưng lại không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì tiếp nhận, nhưng cũng không có ý định phát triển nó.

Bên trong không có sông ngòi cho nên khỏi cần nghĩ tới việc ưu thế vận tải đường biển làm gì.

Hơn nữa nó còn nằm tại khu vực phức tạp như vậy, đừng nói ưu thế địa lý, nếu có thì cũng thành thế yếu.

Nhiệm vụ lần này mà hệ thống giao cho mình thật đúng là có độ khó.

Cho dù mình có thể ra mặt để cho một số xí nghiệp đến đây để xây dựng, nhưng cũng phải để người ta nhìn thấy lợi ích thực tế của bản thân mới được.

Nếu như không nhìn thấy, thì phải đưa tập đoàn Lăng Vân đến bổ sung.

Nếu không thì sẽ không ai làm chuyện này cả.

Mà làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì, cũng không có chút khiêu chiến nào cả.

Cùm cụp _ _

Cửa phòng bị đẩy ra, Lý Khánh Khải đi vào từ bên ngoài.

“Anh Lý.”

Hai người cùng nhau chào hỏi.

“Xem thế nào rồi, có cảm tưởng gì không?” Lý Khánh Khải cười hỏi.

“Tôi cảm thấy, cần tìm được ưu thế sản nghiệp của huyện Đông Tam, đột phá từ đó, như vậy mới có hi vọng.”

Lý Khánh Khải cười, "Cô đúng thật là, chẳng lẽ cô không biết huyện Đông Tam là cái dạng gì sao. Chúng ta còn có thể tìm được ưu thế gì sao?”

Lời của Lý Tự Cẩm tương đương với việc không nói gì.

Nếu quả thật có biện pháp thì đã sớm dùng, cũng không đến mức phải chờ tới bây giờ.

“Còn cậu, Tiểu Lâm, có suy nghĩ gì không?”

“Không có?” Lâm Dật bỏ tư liệu trên tay qua một bên, xoa cái lưng mỏi, cười ha hả nói:

“Tôi cảm thấy dưới loại tình huống này, huyện Đông Tam còn có thể giữ vững mức phát triển như này đã rất lợi hại rồi, không bằng chúng ta nằm mơ một chút, trong mơ cái gì cũng có.”

Bởi vì ba người không tính là quan hệ cấp trên cấp dưới nên Lâm Dật nói chuyện cũng không có cố kỵ nhiều như vậy.

“Tiểu tử cậu đừng có nói lung tung, nếu như để cho người khác nghe được thì sẽ không tốt.”

“Biết mà.”

“Nhưng mà cậu nói cũng có lý, tình huống trong huyện quả thực thật không dễ dàng.” Lý Khánh Khải nói:

“Chúng ta lúc làm việc thì nên rời rạc một chút, buổi chiều nếu như không có việc gì thì có thể đi loanh quanh nhìn xem. Đến hiện trường để hiểu rõ xuống tình huống, như này chắc chắn là tốt hơn so với việc chỉ ngồi xe, tư liệu.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy, khảo sát hiện trường.”

“Đúng rồi, còn có chuyện này nữa.” Lý Khánh Khải nhìn về phía Lâm Dật, nói:

“Chiếc xe 99887 bên ngoài kia có phải là của cậu hay không?”

“Đúng vậy, có chuyện gì sao? Là muốn tôi đi chứng nhận thông hành hay gì?”

“Thông hành cái gì chứ.” Lý Khánh Khải vừa cười vừa nói:

“Môi trường xung quanh không hợp lý, xe của cậu quá tốt, cố gắng tránh việc dùng nó. Nếu không không đến một tuần thì cậu sẽ nổi tiếng tại huyện Đông Tam này.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment