Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1353 - Chương 1351: Tình Cờ Gặp Mặt.

Chương 1351: Tình Cờ Gặp Mặt.
Chương 1351: Tình Cờ Gặp Mặt.
Chương 1351: Tình Cờ Gặp Mặt.




Cảnh sát giao thông vốn dĩ còn xụ mặt, nhưng sau khi nhìn thấy giấy chứng minh thân phận của Lâm Dật thì kinh ngạc không ngậm miệng được!

“Thủ...”

“Ngừng, ngừng, ngừng...” Lâm Dật ngắt lời anh, “Đừng rêu rao, cũng không phải là chuyện gì lớn.”

“Được, được, được, tôi đã biết.” Cảnh sát giao thông khách sáo nói:

“Ngài định xử lý hai người kia như thế nào đây?”

Cảnh sát giao thông cũng có thể nhìn ra, hai bên rõ ràng là có quan hệ, cho nên mới hỏi ý của Lâm Dật một chút, sợ sẽ có sai sót.

“Ý tứ một chút là được rồi.”

“Vậy được, tôi đã biết phải làm sao.”

“Nếu như không có việc gì khác thì tôi đi trước đây.”

“Được!”

Một bên khác, Uông Đình đi đến tiệm gần đó mua 5 ly trà sữa.

Trong đó hai ly là cho cô và Lý Tự Cẩm, còn lại là cho ba cảnh sát giao thông đang trực.

“Đã đến lúc này rồi, sao cậu vẫn còn có tâm tư mua trà sữa vậy.” Lý Tự Cẩm khẩn trương nói.

Thân phận của mình có chút đặc thù, nếu như xảy ra sai sót, có khả năng sẽ không giữ được công việc này.

Trong lòng cũng thầm oán hận Lâm Dật, thật sự là quá khinh người, rõ ràng chính là đang vu oan hãm hại.

“Cậu đúng là không hiểu gì cả.” Uông Đình nói:

“Cha tớ có chút quan hệ trên phương diện này, hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu. Tớ hiện tại mua cho người ta mấy ly trà sữa, chính là để rút ngắn quan hệ, như vậy có thể khiến cho bọn họ nghiêm túc xử lý hai người kia.”

“Cậu chắc chắn biện pháp như vậy sẽ có tác dụng sao?”

“Đương nhiên là có tác dụng rồi.” Uông Đình nói với vẻ chắc chắn:

“Xe của anh ta là của Trung Hải, đến đây là người ngoài, cho dù có quan hệ cũng không dùng được, đến lúc đó tớ sẽ thêm chút dầu chút dấm. Họ nhất định sẽ nghiêm túc để ý đến bọn họ, ít cũng phải phạt bọn họ mười ngày nửa tháng, suy nghĩ đến thôi đã thấy kích thích rồi.”

“Làm như vậy không phải là có chút quá đáng sao?”

Tuy trong lòng oán trách Lâm Dật, nhưng tính cách Lý Tự Cẩm thiện lương, hiện tại lại cảm thấy không đành lòng.

“Cậu đúng là cái gì cũng tốt, chỉ là lòng quá mềm yếu. Cậu nghĩ đến lúc anh ta lừa chúng ta xem, sao không thấy anh ta thủ hạ lưu tình.” Uông Đình nói:

“Chuyện này may mà nhờ trong nhà tớ có một chút quan hệ nên mới có thể ổn định, nếu không thì công việc của cậu cũng không còn nữa.”

“Vậy được rồi, dù sao tớ cũng không giúp được gì, cậu nói như thế nào thì làm như thế đi.”

“Cho nên cậu cũng đừng quan tâm nhiều, cứ nghe tớ là được.”

Rầm rầm rầm _ _

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, chợt nghe tiếng động cơ truyền đến.

Hai người nhìn về phía phát ra tiếng động, ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Dật vậy mà đã lái xe đi qua!

Uông Đình mở to hai mắt, trợn mắt há hốc mồm, hình ảnh như vậy hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của cô.

Lẽ ra phải bắt Lâm Dật lại mới đúng, tại sao lại như vậy!

“Đồng chí, sao anh lại thả anh ta đi, anh ta cũng đua xe mà!” Uông Đình nói.

“Cậu ấy đua xe lúc nào?”

“Anh ta vừa rồi cũng đã thừa nhận, chẳng lẽ anh không nghe thấy sao?”

“Chúng tôi chấp hành phá án luôn cần chứng cớ. Tôi không nhìn thấy cậu ấy chạy quá tốc độ, cho nên tôi không có quyền xử lý. Hơn nữa giấy phép lái xe và bằng lái của cậu ấy đều không có vấn đề, có kiểm tra hàng năm và bảo hiểm bắt buộc. Cô muốn tôi xử lý như thế nào đây?”

“Chuyện này...”

Uông Đình bị nói cho á khẩu không trả lời được, nhìn từ góc độ này, đúng là mình không có lý.

“Ngược lại là hai người đó, cùng chúng tôi trở về cục cảnh sát một chuyến đi!”

Uông Đình khóc không ra nước mắt.

Chuyện này là sao vậy!

...

Một bên khác, Lâm Dật và Tôn Kiện chậm rãi rời đi.

Lại về tới quán thịt nướng vừa rồi, chuẩn bị tiếp tục ăn cơm.

“Thật sự là đáng tiếc, em đã mở cả đai lưng quần rồi.”

“Có chút tiền đồ đi, buổi tối anh sẽ sắp xếp cho cậu.”

“Chậc chậc chậc, cảm ơn lão đại nhiều.”

Sau khi ăn xong, hai người lại đi dạo quanh Dư Hàng, sau đó tới đại bảo kiếm, khi đó mới tính là kết thúc hành trình của một ngày.

“Lão đại, buổi tối đến chỗ của em đi, giường cũng đã thu dọn xong.”

“Không cần đâu, vốn dĩ hôm nay anh định chuẩn bị đến huyện Đông Tam, nhưng lại bị mấy chuyện này làm chậm trễ.”

Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói:

“Hiện tại anh sẽ đưa cậu về, sau đó tìm một khách sạn, nếu không sáng sớm ngày thứ hai sẽ ảnh hưởng đến cậu nghỉ ngơi.”

“Chút đó thì có ảnh hưởng gì, buổi tối đến nhà em ở đi, cũng đã lâu không gặp mặt, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh lắm đó.”

“Mau mau cút, hai người đàn ông thì có gì mà tâm sự.” Lâm Dật nói:

“Anh cũng không phải ngày mai sẽ xuống mồ, về sau còn có nhiều cơ hội gặp mặt, đừng lầm bà lầm bầm giống như phụ nữ vậy.”

“Vậy em sẽ thật mặc kệ anh.”

“Khách sáo mấy cái lông.”

Tôn Kiện lại làm kiêu một hồi, Lâm Dật mới đưa anh trở về.

Sau đó anh liền tìm một khách sạn để nghỉ ngơi, hơn sáu giờ sáng hôm sau liền lái xe đến huyện Đông Tam.

Huyện Đông Tam cách thành phố Dư Hàng không tính là xa, khoảng hơn hai mươi cây số, nằm ở chỗ giao nhau với thành phố.

Bởi vì là khu vực thành thị nên có chút kẹt xe, nên phải lái hơn một giờ mới đuổi tới huyện Đông Tam.

Lâm Dật cũng không vội đi báo danh, mà đi dạo qua một vòng trên đường cái.

So với đại thành thị náo nhiệt phồn hoa thì cuộc sống của huyện Đông Tam buồn tẻ hơn rất nhiều.

Đều đã hơn tám giờ sáng mà người trong huyện thành cũng không nhiều, nhìn vào liền thấy được sự khác biệt rõ rệt so với thành thị như Trung Hải, Dư Hàng.

Lúc này tại huyện Đông Tam, có người đi làm, có người đi mua bữa sáng, có người đưa con đến trường.

Nhưng tại chỗ như Dư Hàng thì có lẽ đang có nhân tài vừa mới tan ca cũng nên.

Mặc dù là huyện nghèo, nhưng cuộc sống thường ngày có thể tạm cho là đầy đủ.

Có trung tâm mua sắm, có bệnh viện, thiết bị sinh hoạt trong huyện có thể nói là khá đầy đủ.

Nhưng mấy đồ vật mới lạ thì lại không thấy, cho nên hàng xa xỉ thì lại càng không cần phải nói.

Mà trong thời gian này, người đi ra ngoài đều là trung niên hoặc là người già, căn bản không nhìn thấy mấy người trẻ tuổi. Để nhân tài đi ra bên ngoài hết cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến cho kinh tế phát triển không nổi. Đây đều là vấn đề rất khó giải quyết.

Cho nên nơi này chỉ thích hợp sinh tồn, không thích hợp để sinh sống.

Lâm Dật ngồi trong xe quan sát tỉ mỉ một hồi, nếu như muốn tìm được một công việc để sống ở đây cũng không tính là khó.

Cho nên vấn đề nghèo khó khả năng là xuất hiện ở thôn trấn phía dưới.

Giống như lúc mình đến trấn Bắc Kiều và trấn Tứ Phương vậy, tình huống đã đến loại trình độ mà một lời khó nói hết.

Nếu chỉ xem tình huống trong huyện thì cũng không phải là vô cùng tốt.

Nó còn có chênh lệch nhất định với những huyện thành mà mình đã từng đến.

Lâm Dật sờ cằm, cảm thấy nhiệm vụ lần này có thể nói là gánh nặng đường xa, sẽ vô cùng khó khăn.

Sau khi đi dạo một vòng trong phòng, Lâm Dật liền lái xe đi báo danh.

...

Huyện Đông Tam, tại hành lang bên ngoài phòng làm việc xóa đói giảm nghèo.

Lý Tự Cẩm cầm tài liệu của mình, đang chờ lãnh đạo của mình qua đưa tin.

Cùng lúc đó, Lâm Dật cũng cầm tài liệu của mình, đi tới từ cửa cầu thang.

Hai người bốn mắt nhìn nhau trong hành lang, đương nhiên đều nhận ra đối phương là ai.

“Anh, anh tới đây làm gì!” Lý Tự Cẩm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment