Chương 1350: Tôi Thích Quỳ.
Chương 1350: Tôi Thích Quỳ.
“Ừm hả?”
Uông Đình ngây ngẩn cả người, tay cầm điếu thuốc cũng run một cái.
Sao vừa mới qua một chút mà đã đuổi tới rồi?
Ngay tại lúc Uông Đình đang ngây người, Lâm Dật lại hung hăng đạp chân ga một chút, lập tức vượt qua, không cho cô một chút cơ hội nhỏ nào.
“Đình Đình, làm sao bây giờ, chúng ta đã bị vượt qua.” Lý Tự Cẩm khẩn trương nói:
“Nếu như cậu thua thì sẽ phải hôn nam sinh kia.”
“Con bà nó, vừa rồi là do tớ không nghiêm túc!” Uông Đình ném tàn thuốc, lập tức trở nên nghiêm túc.
“Để tớ hôn anh chàng đẹp trai kia thì còn được, nhưng muốn tớ hôn người đàn ông xấu xí kia thì còn không bằng để tớ đập đầu chết đi cho rồi!”
Tính thương tổn không lớn, nhưng tính làm nhục lại cực mạnh.
Tôn Kiện: Tôi mẹ nó trêu ghẹo gì cô à!
Xét về tính năng thì xe của Lâm Dật còn kém xa xe của Uông Đình.
Tuy giá cả đều không khác nhau là mấy, nhưng bởi vì định vị khác nhau cho nên chắc chắn sẽ có chênh lệch về tốc độ.
Nhưng đây là khu vực thành thị, đủ để bù đắp cho việc tốc độ không đủ.
Hơn nữa lấy kỹ thuật của Lâm Dật hoàn toàn có thể bù vào sự khác biệt của tính linh hoạt.
Muốn chạy thắng Uông Đình là chuyện không có bất kỳ độ khó nào cả.
“Lão đại, anh cảm thấy kỹ thuật lái xe của cô gái kia thế nào?”
“Không khác lắm so với số đo của cô ấy, thường thường không có gì lạ.”
“Ha ha, em còn tưởng rằng anh đang muốn nói, kỹ thuật của cô ấy là cấp A.”
“Làm sao có thể, chỉ là một phú nhị đại chưa từng ăn qua thua thiệt nên có chút đắc ý mà thôi, lấy loại trình độ này, nếu mà dám đến Trung Hải đua xe, không biết sẽ bị người khác quăng đến đâu rồi.”
“Chậc chậc chậc, có lời này của lão đại thì em an tâm rồi.” Tôn Kiện đắc ý nói:
“Anh nói xem em nên bảo cô ấy dùng phương thức gì để hôn đây?”
“Quỳ đi, anh rất thích tư thế này.”
“Nằm thảo, đây đều là lời nói hổ báo gì vậy, nhưng mà em thích.”
Lộ trình mà Uông Đình quyết định cũng không dài, sau vài phút, Lâm Dật liền rẽ vào đường lớn Bác Áo, nhưng tốc độ vẫn vô cùng vững vàng áp chế đối phương.
Mà người trên đường phố đều nhìn mà sững sờ.
Thế mà lại có thể chạy Lexus 570 đến trình độ này, chủ xe cũng là người lợi hại.
“Hả? Lão đại sao anh lại giảm tốc vậy!” Tôn Kiện hoảng sợ nói.
“Phía trước có cảnh sát giao thông, nếu như không giảm tốc thì sẽ bị bắt nha.”
“Nhưng chúng ta không phải là có quen biết với người ta sao, sợ cái gì chứ.”
“Sơn nhân tự có diệu kế, cứ chờ xem.”
“Anh sắp xếp ổn thỏa một chút đi, em còn đang chờ cô ấy quỳ xuống đất đây.”
“Yên tâm đi, nếu như xảy ra sai sót, anh sẽ đến trung tâm tắm rửa tìm một số người, sau đó sẽ sắp xếp cho cậu.”
“Lão đại trâu bò.”
Bởi vì phát hiện có cảnh sát giao thông ẩn nấp trong bóng tối, Lâm Dật đã sớm giảm tốc độ xe.
Uông Đình phía sau nhìn đúng thời gian, lập tức tăng tốc, chuẩn bị vượt qua!
“Đang chạy tốt, sao người kia lại dừng xe vậy?” Lý Tự Cẩm nói thầm.
“Anh ta muốn không giảm tốc độ cũng không được, cự ly này rất nhỏ, anh ta không có cách nào để vượt qua được, nhất định phải giảm tốc.” Uông Đình nói:
“Lúc này là ưu thế của tớ, chỉ cần để tớ vượt lên trước thì tớ có thể bỏ xe anh ta lại phía sau, muốn vượt qua tớ lần nữa là chuyện không thể!”
Nói xong, Uông Đình đạp chân ga, thành công vượt qua xe của Lâm Dật!
“Chiếc BMW Series 7 màu trắng kia, đứng lại cho tôi!”
Vừa mới vượt qua xe Lâm Dật, Uông Đình còn không kịp vui mừng thì nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ truyền đến từ một chiếc loa phóng thanh.
Cô quay đầu thì phát hiện là cảnh sát giao thông!
Uông Đình và Lý Tự Cẩm lúc này đều trợn tròn mắt, sao cảnh sát giao thông lại ra đây rồi!
Nếu như dừng lại thì dựa theo quy củ, mình coi như đã thua trận đấu này.
Có một khoảnh khắc, Uông Đình muốn nhanh chóng tiến lên, không để ý đến cảnh sát giao thông.
Nhưng vừa nghĩ tới điều kiện trong nhà, cô cảm thấy mình vẫn không nên tìm chết.
Ngoại trừ những gia tộc một tay che trời tại Dư Hàng thì hành động như vậy chính là muốn chết.
Uông Đình đành bất đắc dĩ đỗ xe sang một bên, cũng đại diện cho việc mình bị thua.
“Giữa ban ngày mà đua xe, mấy phú nhị đại các người đúng là rất được đó nha.” Cảnh sát giao thông nói với vẻ không vui.
“Ngài hiểu lầm rồi, tôi không có đua xe, chỉ là có chút việc gấp.”
“Cô cho rằng chúng tôi đều mù sao? Đua xe hay không mà cũng không nhìn ra sao?”
“Nhưng đằng sau còn có chiếc Lexus nữa, anh ta cũng chạy nhanh.”
Nguyên tắc của Uông Đình là tôi chết thì những người khác cũng đừng hòng tốt hơn, cho nên liền tố cáo Lâm Dật.
Cảnh sát giao thông đưa mắt về phía sau, phát hiện Lâm Dật đang lái xe rất đúng quy tắc, tốc độ chỉ có 20km/h, căn bản không có liên quan gì đến việc chạy quá tốc độ.
“Người ta lái chậm như vậy, cô nói cho tôi biết rốt cuộc chạy quá tốc độ ở chỗ nào?”
“Thế nhưng là...”
“Không nhưng nhị gì hết, cùng chúng tôi lên xe, tạm giữ bảy ngày, tạm giữ bằng lái, cộng với việc phạt thêm 2000 tệ.”
“A? Còn phải bị tạm giam sao?”
“Không vậy thì sao? Đua xe trên đường lớn, chuyện này đã dính đến án hình sự, phán như thế đã nhẹ lắm rồi.”
“Không có chỗ để thương lượng sao, bạn của tôi là công chức, nếu như anh muốn tạm giam thì sẽ không thể đi làm được nữa.”
Cảnh sát giao thông nhìn Lý Tự Cẩm một chút, “Nhân viên công chức sao?”
“Tôi làm việc tại huyện Đông Tam...”
Lý Tự Cẩm nhỏ giọng nói, hiển nhiên bị đã dọa không nhẹ.
“Đồng chí cảnh sát, cha tôi là Uông Tự Cường, tôi muốn gọi điện thoại, xin cho tôi mấy phút.”
Cảnh sát giao thông cũng không ngăn cản, xem như ngầm cho phép hành vi của cô.
Tích tích tích _ _
Lúc này, Lâm Dật xe lái tới, cũng mở cửa sổ xe.
“Với kỹ thuật này còn muốn đua với tôi? Nói cô là nữ tài xế đã cất nhắc cô rồi.” Lâm Dật nói:
“Tôi ở đây đợi cô một lúc, sau khi xong việc nhớ thực hiện lời hứa, bạn thân của tôi đã mở đai lưng rồi.”
“Anh!”
Sắc mặt Uông Đình trở nên đỏ bừng, chỉ Lâm Dật nói:
“Anh chính là cố ý!”
“Không sai, đúng là cố ý đó, ai biết được cô lại dễ lừa như vậy, mới một chút đã mắc câu rồi.”
Hai người phụ nữ tức giận gần chết, không nghĩ tới Lâm Dật sẽ giảo hoạt như thế, thật sự là quá khinh người mà!
“Đồng chí cảnh sát, anh đã nghe thấy lời anh ta mới vừa nói rồi đúng không.” Uông Đình chỉ Lâm Dật nói:
“Đây chính là gián tiếp thừa nhận là đang đua xe với tôi!”
“Tôi biết.” Cảnh sát trầm mặt, nói:
“Các người đứng sang một bên đi, tôi sẽ xử lý bọn họ!”
“Được, chú cảnh sát vất vả rồi. Tôi sẽ đi mua chút trà sữa giải nóng cho các người. Người giống như bọn họ nhất định phải nghiêm trị!”
“Được rồi, đừng lôi kéo làm quen nữa, đứng qua một bên đi.”
Cảnh sát giao thông xụ mặt, đến trước cửa xe, Lâm Dật thuận thế mở cửa sổ ra.
“Hai người các người vừa mới đua xe đúng không.”
“Không có, tôi đang chấp hành nhiệm vụ.”
“Chấp hành nhiệm vụ?” Sắc mặt của cảnh sát giao thông lạnh đi, “Cậu cho rằng tôi rất nhàn đúng không, có tin tôi sẽ xử lý cậu ngay bây giờ không!”
Tôn Kiện bị dọa cho khẽ run rẩy, giả trang quá lớn, giờ đã đụng vào trên họng súng rồi.
“Lão đại, hiện tại làm sao để xử lý đây, có cần gọi người đến hay không.”
“Các người bớt nhắc tới những thứ vô dụng kia đi, có tôi ở đây mà không dùng được sao!”
Bởi vì là ảnh chụp Trung Hải, nên đối phương cũng không nể mặt.
“Bớt giận đi.” Lâm Dật cười ha hả nói, sau đó đưa giấy chứng minh thân phận tại lữ đoàn Trung Vệ của mình ra.
“Đừng có vội nổi giận, nhìn xem cái này đi.”
------
Dịch: MBMH Translate