Chương 1365: Kế Hoạch Đầu Tư.
Chương 1365: Kế Hoạch Đầu Tư.
“Hai người các người, người trước người sau như dội từng chậu nước lạnh xuống, khiến tôi không có tâm trạng để làm việc nữa.” Lâm Dật dở khóc dở cười nói.
“Lâm tổng anh khoan hãy nản chí.” Kỳ Hiển Chiêu an ủi.
Thân phận của anh khác với Hà Viện Viện và Trầm Thiên Trác, cho nên anh nhìn nhận rất rõ về mối quan hệ của Lâm Dật.
Cho dù trải qua thời gian dài, Lâm Dật luôn đối xử với bọn họ rất tốt, nhưng mọi người cũng không dám quá lỗ mãng.
“Việc này cũng không phải là đã chết hẳn. Nếu như có chính sách tốt đẹp đến đỡ thì vẫn còn có thể thao tác.”
Lúc này, Hà Viện Viện đi tới.
“Có chính sách miễn giảm thuế hay không?”
“Không có, nếu như có thì cũng không tới lượt tôi phải làm chuyện này.”
“Nếu như nhìn theo góc độ lợi ích vậy thì sẽ rất khó.” Hà Viện Viện nói:
“Hiện tại thị trường trong nước đã không còn là lựa chọn hàng đầu. Nhà máy chế tạo công nghiệp dạng lớn như chúng ta đây bình thường đều sẽ chuyển công xưởng sang Đông Á. Nếu như chọn đặt ở trong nước thì dưới tình huống có chính sách nội địa mới là lựa chọn tốt nhất.”
Lâm Dật hiểu ý của Hà Viện Viện, phát triển kinh tế không thể rời bỏ chính sách chống đỡ, đây đều là nhân tố cần cân nhắc đối với một thương nhân.
“Thật ra tình huống cũng không bi quan như trong tưởng tượng của anh đâu.” Kỳ Hiển Chiêu nói:
“Giao thông nơi này thuận lợi, là chỗ giao nhau giữa ba thành phố, hơn nữa còn cách Ontario không xa. Cho dù đây không phải là lựa chọn tối ưu, nhưng cũng không tính là kém cỏi nhất. Dù có xây dựng ở chỗ này cũng sẽ không cần bồi thường tiền, nhiều lắm cũng chỉ là kiếm được ít một chút mà thôi. Nếu như trong tương lai có thể có được chính sách liên quan, như thế thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.”
Năng lực của Kỳ Hiển Chiêu không chỉ dừng lại ở trên công việc, mà cách đối nhân xử thế của anh cũng cao nữa.
Lão tổng tới đây là để giúp đỡ người nghèo, giội cho người ta một gáo nước lạnh cũng không tốt.
Mà Trầm Thiên Trác cũng hiểu được điều này.
“Hiện tại chúng ta đã bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu máy quang khắc 3 Nano, máy quang khắc 5 Nano cũng đã có thể bắt đầu sản xuất hàng loạt, cho nên chúng ta nhất định phải nắm chắc việc chế tạo Chip, nhưng mà chúng ta có thể xây dựng các sản nghiệp phụ trợ cấp thấp liên quan.” Trầm Thiên Trác nói:
“Còn có nghiệp vụ điện tử di động Thông Hoa, thì có thể thiết lập thêm phân xưởng ở chỗ này. Giống như Kỳ tổng vừa mới nói, lấy quy mô và thể lượng hiện tại của tập đoàn Lăng Vân thì chỉ cần nghiên cứu khoa học là có thể đuổi kịp. Nếu như vậy thì việc thâm hụt tiền mua bán là rất khó, chỉ là sẽ kiếm ít đi một chút. Nếu như tương lai có thể có được chính sách, vậy thì chuyện này sẽ giống như hổ thêm cánh.”
“Trầm lão đại và anh Kỳ cũng đều đã nói như vậy, tôi cũng sẽ không đả kích anh nữa.” Hà Viện Viện nói:
“Tương lai của tập đoàn Lăng Vân trong tương lai trong vòng hai năm tới sẽ tập trung vào nghiệp vụ máy quang khắc, chế tạo Chip và nghiệp vụ điện thoại di động.”
“Toàn bộ ngành nghề máy quang khắc đều đã được bố cục từ trước, muốn chuyển dời trong phương diện này là chuyện không thực tế. Nhưng trong việc chế tạo Chip này vẫn còn có lỗ hổng, cần phải tăng cường chế tạo, đồng thời phải chiếm lĩnh thị trường trước tiên.”
Hà Viện Viện đổi tư thế, tiếp tục nói:
“Dù sao ngành nghề chất bán dẫn đã lũng đoạn, cũng cần không quan tâm đến Chip nữa. Chúng ta nên xây dựng nơi thành khu sản nghiệp chip lớn của Trung Quốc.”
Kỳ Hiển Chiêu thuộc về phái bảo thủ, nhưng Hà Viện Viện lại có một mặt cấp tiến.
Dựa vào điểm này có thể phát huy một cách vô cùng tinh tế.
“Độc quyền chất bán dẫn đã đủ cho tôi uống một hồ, cô còn muốn để cho tôi độc quyền ngành Chip sao?”
“Sợ cái gì.” Hà Viện Viện chẳng hề để ý, nói:
“Đưa đầu ra là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Lấy điều kiện của đàn chị tôi thì chỉ cần anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước 40 tuổi, chị ấy vẫn có thể dễ dàng tìm được một mái ấm khác.”
“Tôi mẹ nó thật muốn cho cô một đao.”
Kỳ Hiển Chiêu và Trầm Thiên Trác đều cười lên, đều đã thành thói quen về cách giao tiếp giữa hai người này.
“Lâm tổng, tôi cũng cảm thấy có thể thực hiện phương án này.” Kỳ Hiển Chiêu nói:
“Chúng ta trước cứ làm như vậy, sau này có thể sẽ có chính sách, liền phải, bây giờ thì chỉ có thể cố gắng.”
Lâm Dật gật gật đầu, “Trước mắt cũng chỉ có những việc này, các người mau chóng hoàn thành phương án, mở cuộc họp thảo luận một chút, xem ý kiến của các giám đốc điều hành còn lại thế nào.”
“Đã biết.”
“Vậy trước tiên cứ như vậy đi, các người cũng trở về đi, việc này nhứ xử lý cho hợp lý.”
“Đã biết, Lâm tổng.”
“Đúng rồi, còn có chuyện này muốn nói với anh.” Hà Viện Viện nói:
“Bên quỹ ngân sách, chuẩn bị tiến hành giúp đỡ lần thứ hai đối với huyện Đông Tam, dự định giúp đỡ từ 800 đến 1 triệu.”
“Chuyện này không thành vấn đề.” Lâm Dật nói: “Cô để cho bọn họ giải quyết theo việc chung là được, không bởi để ý đến tôi.”
“OK! Lúc trở về tôi sẽ nói với cô ấy một tiếng.”
Nói xong chuyện chính, bốn người mỗi người đi một hướng, Lâm Dật thì về trong huyện.
Nhưng trên đường trở về thì nhận được điện thoại của người phụ trách quỹ ngân sách - Triệu Linh.
“Lâm tổng, chúng tôi đã sửa lại kế hoạch giúp đỡ huyện Đông Tam lần thứ hai, dự định cho vật tư là khoảng 800 ngàn, viện trợ công ích là 200 ngàn.”
“Phương diện này vẫn luôn do cô phụ trách, làm theo quy tắc của tập đoàn là được.”
“Người của chúng ta ngày mai sẽ đi qua, chuyện này không có liên quan gì đến anh đúng không?”
“Chuyện này thì có liên quan gì với tôi chứ?” Lâm Dật hỏi:
“Những vật này đều là cung cấp cho thôn trấn, không có liên quan gì đến trong huyện cả mới đúng.”
“Nhưng dù sao chúng ta cũng là người làm ăn, tiêu tiền cũng phải có chút danh tiếng tốt a.”
Lâm Dật cười, “Tôi hiểu ý của cô, nhưng tôi sẽ không liên hệ với cô đâu. Các người trực tiếp tìm đến trong huyện đi, nếu như bên cô có việc thì chúng ta sẽ trò chuyện sau.”
“Vậy thì thân phận của ngài?”
“Khiêm tốn một chút đi, đây không phải là nơi để giả trang đâu.”
Triệu Linh nở nụ cười, Lâm tổng trước sau vẫn luôn thẳng thắn như vậy.
Sau khi trò chuyện xong về chuyện viện trợ, Lâm Dật liền cúp điện thoại.
Đi ăn chút cơm, sau khi ăn xong thì đến văn phòng.
Trong văn phòng, ngoại trừ Lý Khánh Khải và Lý Tự Cẩm, còn có một người đàn ông trẻ tuổi.
Nhìn bộ dạng thì hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đeo kính mắt, để đầu đinh, ăn mặc chỉnh tề, mang đến cho người ta một loại cảm giác hào hoa phong nhã. Anh ta đang đứng trước mặt Lý Khánh Khải, nói chuyện với bọn họ.
“Tiểu Lâm, tôi giới thiệu cho cậu một chút.” Lý Khánh Khải đặt chén trà xuống, nói:
“Vị này là chủ nhiệm văn phòng phát triển huyện, Chu Phong.”
Lâm Dật gật gật đầu, xem như là bắt chuyện qua.
Lâm Dật còn có ấn tượng đối với người này, có vẻ như là người thân của một nhà giàu có nào đó.
Nhưng khi Chu Phong nhìn thấy Lâm Dật thời điểm, lại không có bất kỳ động tác gì, còn mang theo một chút phòng bị.
“Tiểu Lâm, hôm qua tôi thấy Tiểu Quách trở về, tâm trạng không tốt lắm, các người hôm qua cãi nhau à?”
“Chỉ là kẻ ngồi ăn rồi chờ chết, thực sự lười quan tâm đến cô ấy.”
Lý Khánh Khải vỗ Lâm Dật bả vai với ý vị sâu xa.
“Được rồi, bớt giận đi, dù sao người ta cũng là con gái.”
Nói xong, Lý Khánh Khải cười, “Nhưng tôi rất tò mò, điều kiện của cậu cũng không kém, sao còn muốn đến nơi này?”
Lâm Dật cười hắc hắc, “Vì nhân dân phục vụ nha.”
“Vì nhân dân phục vụ đương nhiên là tốt.” Lý Khánh Khải ha ha cười nói:
“Hôm qua chạy một ngày, hôm nay lại chạy một buổi sáng, cảm thấy thế nào, có gì khác không?”
“Tất nhiên là có rồi, cần phải chiêu thương, nếu không sẽ không có hy vọng thoát khỏi nghèo khó đâu.”
------
Dịch: MBMH Translate