Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1376 - Chương 1374: Người Ngụy Gia Tới.

Chương 1374: Người Ngụy Gia Tới.
Chương 1374: Người Ngụy Gia Tới.
Chương 1374: Người Ngụy Gia Tới.




“Chuyện gì?”

“Gần đây Trung Hải có một hạng mục đường sắt cao tốc, nhà chúng tôi muốn tham dự một chút.” Tiếu Băng cười hắc hắc, “Anh là thổ hoàng đế Trung Hải, có thể giúp đỡ một chút hay không.”

“Ừm hả? Đây là ai đặt cho tôi vậy?” Lâm Dật nói: “Đây không phải là muốn bôi đen tôi đó chứ?.”

“Còn dùng như vậy sao? Không phải là sự thật à?” Tiêu Băng nói:

“Nhìn khắp toàn bộ Trung Hải, có ai dám trêu chọc anh sao?”

“Cũng đừng nói như vậy, tại Trung Hải có rất nhiều người tài giỏi, cây to đón gió. Nếu như cái tên này truyền ra ngoài thì tôi sẽ bị người ta để mắt tới.”

Tiếu Băng hắc cười hắc hắc, “Đây đều là chuyện nhỏ, chủ yếu là hạng mục này, không biết anh Lâm có thể giúp một chút không?”

“Hạng mục này do ai phụ trách?”

“Lương bí thư của thành ủy Trung Hải, anh nói xem có được không?”

Lâm Dật có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới việc này lại do Lương Nhược Hư quản lý.

Lẽ ra lấy chức vụ hiện giờ của cô ấy thì không nên quản lý loại chuyện này.

Đoán chừng có thể là hạng mục của tập đoàn Hoa Nhuận, cộng với các lãnh đạo Trung Hải bên này biết quan hệ giữa cô và Thẩm Thục Nghi, cho nên liền để cô phụ trách.

Nếu như làm xong, cũng coi như là một hạng chiến tích.

“Tôi sẽ thử giúp cô nghiên cứu một chút.”

“Vậy thì cám ơn anh Lâm.”

Nói xong, Tiếu Băng ôm lấy mặt Lâm Dật, hôn một cái, sau đó mới vui vẻ rời đi.

Sau khi đưa Tiếu Băng đi, Lâm Dật đi tắm rửa một cái, sau đó lại gọi video với Kỷ Khuynh Nhan, hàn huyên một hồi lâu mới ngủ.

Sáng sớm hôm sau, còn không đợi Lâm Dật tỉnh ngủ, Tiếu Băng lại chạy tới. Cô mặc một bộ váy liền, dáng người linh lung tinh tế, vừa hoang dã vừa xinh đẹp.

Bởi vì khách sạn chính là của nhà cô ấy, nên chỉ cần cô muốn thì có thể ra vào bất kỳ gian phòng nào.

“Anh Lâm, lúc này cũng đã hơn tám giờ rồi, mau dậy đi, tôi đưa bữa sáng tới cho anh, đều là món ngon đặc sắc của Dư Hàng, mau nếm thử.”

“Cũng mới có tám giờ, đây cũng quá sớm rồi.”

“Anh đến Dư Hàng, người làm tổ viên như tôi dù sao cũng phải hầu hạ lãnh đạo thật tốt.” Tiêu Băng nháy mắt ra hiệu:

“Về sau có thể đề bạt tôi một chút.”

“Tại chỗ như lữ đoàn Trung Vệ, căn bản không cần phải nhắc chuyện đề bạt, chỉ cần cô có thể sống lâu mấy năm, thì đương nhiên là có thể thăng chức.”

“Thật hay giả vậy? Không có khoa trương như vậy chứ?”

“Từ khi tôi gia nhập vào lữ đoàn Trung Vệ cho đến bây giờ, mới có mấy tháng ngắn ngủi, nhân số tử vong đã vượt qua 20, mà lữ đoàn Trung Vệ có tất cả bao nhiêu người, cô thử tính toán xem.”

“Không sao cả, đã đến lúc này rồi cũng không thể lui ra nửa đường được.” Tiếu Băng vừa cười vừa nói.

Lâm Dật đang rửa mặt, bỗng quay liếc nhìn Tiếu Băng một chút.

“Tiêu gia hẳn là chỉ có một mình cô đúng không.”

“Làm sao anh biết? Nhìn xem tư liệu của tôi sao?”

“Đoán thôi.”

Lâm Dật thuận miệng nói ra.

Nếu như Tiêu gia có đàn ông, đoán chừng cũng sẽ không để cho Tiêu Băng đi trên con đường nguy hiểm này.

Nếu như vượt qua được thì 50 năm tiếp theo của Tiêu gia sẽ mưa thuận gió hoà như cũ, nếu như xuất hiện sai lầm thì tương lai của Tiêu gia cũng sẽ suy thoái.

Sau khi rửa mặt xong, Lâm Dật bắt đầu ăn sáng, nhưng còn chưa ăn được bao nhiêu thì điện thoại trên đầu giường bỗng vang lên.

“Đoán chừng là điện thoại của tiếp tân, tôi giúp anh nhận một chút.”

Tiếu Băng đi tới đầu giường, giúp Lâm Dật nhận điện thoại.

“Xin hỏi là Lâm Dật Lâm tiên sinh đúng không.”

“Tôi là Tiêu Băng, có việc cứ nói với tôi là được.”

“Tiêu tổng, là như vậy, đại sảnh có vị khách muốn gặp Lâm tiên sinh.”

“Hả?”

Tiếu Băng lẩm bẩm một câu, “Đối phương có nói mình là ai không.”

“Đối phương nói mình họ Ngụy.”

“Họ Ngụy?”

Vẻ mặt của Tiếu Băng trở nên nghiêm túc, cô cảm thấy rất không có khả năng là trùng hợp, rất có thể là anh của Ngụy Giai Hàng, Ngụy Giai Long!

“Được, tôi đã biết.”

Cúp điện thoại, Tiếu Băng về tới bên cạnh Lâm Dật.

“Gọi điện thoại làm gì?”

“Nói dưới lầu có người họ Ngụy tìm anh, tôi đoán là anh trai của Ngụy Giai Hàng, Ngụy Giai Long.”

“Sớm như vậy mà đã tìm đến đây rồi sao?”

“Ngụy gia là đại gia tộc tại Dư Hàng, xét về tổng hợp thậm chí còn mạnh hơn Tiêu gia một chút xíu, cộng với quan hệ giữa hai chúng ta, rất dễ có thể tra được anh ở chỗ này.” Tiếu Băng nói:

“Hơn nữa lấy năng lực của bọn họ, thân phận chủ tịch tập đoàn Lăng Vân của anh chỉ sợ cũng không giấu được, bọn họ hẳn là đã biết.”

“Biết thì biết thôi, tôi cũng không có ý định che giấu cái gì.”

Lâm Dật ăn bánh bao hấp và sữa đậu nành, nói với vẻ mơ hồ không rõ:

“Người đã tới rồi thì để anh ta lên đây đi, đừng làm như chúng ta như đang sợ bọn họ vậy.”

“Đã biết.”

Tiếu Băng lại gọi điện thoại cho tiếp tân, phân phó chuyện mà Lâm Dật nói xuống dưới, sau đó để hé cửa, tiếp tục ăn sáng với Lâm Dật.

Không đến vài phút, tiếng đẩy cửa vang lên, có ba người tiến vào từ bên ngoài, hai nam một nữ.

Người đứng trước nhất có thân hình cao lớn, ít thiểu nhất tầm 1m9, dáng vẻ giống Ngụy Giai Hàng đến mấy phần, chỉ là không ngông cuồng giống như anh ta, vẻ mặt nghiêm túc, thái độ trầm ổn.

Lâm Dật suy đoán, anh ta có lẽ chính là anh trai Ngụy Giai Hàng, Ngụy Giai Long.

Nhưng hai người còn lại thì không có khí chất này.

Sau khi đi vào phòng, vẫn luôn đánh giá Lâm Dật, trong ánh mắt đầy vẻ đề phòng.

Trong đó người đàn ông dáng người hơi mập tên là Ngụy Triết, là em họ của Ngụy Giai Long.

Một người khác là Ngụy Vũ, là em gái Ngụy Triết, em họ của Ngụy Giai Long.

Bởi vì Ngụy gia đang nằm trong tay Ngụy Nghiễm Hiền, cha của hai người cũng không có bao nhiêu thực quyền trong tay.

Cho nên vẫn luôn coi Ngụy Giai Long như thiên lôi, sai đâu đánh đó.

“Vị này chính là Lâm tổng a, trước tự giới thiệu mình một chút, tôi là Ngụy Giai Long.”

Nghe thấy xưng hô của Ngụy Giai Long, Lâm Dật đã đoán được đúng như Tiếu Băng nói, Ngụy gia đã biết thân phận của mình.

Tại phương diện quan hệ nhân mạch này, Ngụy gia quả thực thật sự có tài.

“Tìm tôi làm gì.” Lâm Dật nhàn nhạt nói.

“Chuyện tối ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm, tôi hi vọng anh có thể thả em trai tôi ra.”

“Hiểu lầm sao?” Lâm Dật nhướng mày nói:

“Anh nói hiểu lầm thì hiểu lầm à? Nhưng mà tôi không cảm thấy đây là hiểu lầm.”

“Anh đừng quá đáng, đại ca tôi đã tới đây rồi, anh đừng nghĩ là mình hay!”

“Im ngay!”

Ngụy Giai Long hừ lạnh, cũng không tức giận, tựa hồ thái độ của Lâm Dật đã nằm trong dự liệu của anh.

“Lâm tổng, tôi biết danh tiếng hiện tại của tập đoàn Lăng Vân đang thịnh, so ra thì Ngụy gia chúng tôi còn kém một chút. Nhưng đều là người lăn lộn trong vòng này, chúng ta nên nói chuyện cho thật tốt, không cần thiết phải tuyệt tình như thế. Mọi thứ nên lưu lại một đường, sau này mới dễ nói chuyện, không cần phải náo thành dạng này.”

“Lúc các người bắt nạt người khác, sao lại không suy nghĩ đến những thứ này chứ?” Lâm Dật kẹp cái bánh bao, chậm rãi nói:

“Các người cũng không phải người lương thiện, cũng đều hiểu quy tắc sống ngay sẽ bị đánh. Lúc mạnh thì ỷ thế hiếp người, lúc không bằng người thì đến giảng đạo lý, nhưng nếu như giảng đạo lý có tác dụng thì còn cần quân đội làm gì?”

Ngụy Giai Long nhướng mày, dường như không nghĩ tới, sẽ gặp phải trắc trở như vậy.

“Chẳng lẽ Lâm tổng ngay cả chút mặt mũi này cũng không muốn cho sao?”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment