Chương 1373: Anh Phải Tin Tưởng Chính Nghĩa.
Chương 1373: Anh Phải Tin Tưởng Chính Nghĩa.
“Hả?”
Người xung quanh đều nghe rõ ràng cú điện thoại này của Lâm Dật.
Lại muốn niêm phong nơi này?
Đây chính là địa bàn của Nhị thiếu Ngụy gia, nhìn khắp toàn bộ Dư Hàng có ai dám niêm phong nơi này sao?
Nhưng hai mắt Tiêu Băng lại tỏa sáng.
Tổ trưởng cho dù là tại Trung Hải hay là Yến Kinh thì đều có quan hệ nhân mạch mạnh hơn Tiêu gia nhiều.
Nếu như anh gọi người đến niêm phong nơi này thì nhất định là không có vấn đề!
“Người anh em, anh là muốn tố cáo tôi sao? Ha ha...”
Ngụy Giai Hàng càn rỡ cười ha hả, “Chuyện này là anh không đúng, đánh không lại liền báo giáo viên, không có ai chơi như anh cả.”
“Bây giờ là xã hội hài hòa, ra tay đánh nhau sẽ tổn thương hòa khí, nên văn minh một chút mới tốt.”
“Anh nói như vậy cũng đúng.” Ngụy Giai Hàng chẳng hề để ý mà gật đầu, nói:
“Nhưng có gì hữu dụng đâu? Ngụy gia chúng tôi chính là gia tộc đứng đầu Dư Hàng. Ở đây, chúng tôi chính là vương pháp, anh cảm thấy ở chỗ này, ai dám đến niêm phong tôi?”
“Tôi tin rằng luôn tồn tại chính nghĩa, nó sẽ tới thôi.”
Vẻ mặt của Ngụy Giai Hàng vô cùng khoa trương, cười ha hả, nhìn Tiêu Băng rồi nói:
“Não của người bạn này của chị có phải là có chút không bình thường hay không? Thế mà lại nói với tôi rằng phải tin tưởng chính nghĩa? Anh ta cho rằng những người có tiền như chúng tôi đây chỉ là vật bài trí sao?”
“Có phải chính nghĩa hay không, anh chờ một chút là biết.”
“Được, vậy tôi sẽ chờ. Các người cũng nhìn cho thật kỹ, lát nữa cảnh sát đến có dám đóng quán của tôi hay không.”
“Vậy thì chờ đi, dù sao tôi cũng không có việc gì.” Tiêu Băng chẳng hề để ý nói.
Vừa lúc cô cũng không muốn đi, đang chờ nhìn trò vui đây.
“Tới đi, chúng ta tiếp tục.” Ngụy Giai Hàng cuồng vọng nói, hoàn toàn không để Lâm Dật vào mắt.
Lúc này, Quách Chấp đứng ở trước mặt Ngụy Giai Hàng.
“Nguỵ thiếu, người tên là Lâm Dật kia quả thực rất lợi hại, chúng ta có nên không cẩn thận một chút hay không?”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Ngụy Giai Hàng đốt điếu thuốc, nói:
“Tại thành phố Dư Hàng, Ngụy gia tôi chính là lão đại. Nếu như quả thật có việc, người trong nhà sẽ sớm thông báo cho tôi, làm sao có thể xảy ra chuyện được. Anh ta thì tính là thứ gì chứ?”
Quách Chấp từ chối cho ý kiến gật đầu.
Nhân mạch quan hệ của Ngụy gia cường đại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mình.
Tại một phần ba mẫu đất Dư Hàng, đoán chừng không ai dám làm gì bọn họ.
“Được rồi, anh không cần lo lắng những thứ vô dụng này.” Ngụy Giai Hàng nói:
“Bây giờ tôi đang vui, tìm một chỗ để em gái anh bồi tôi uống một chén.”
“Đã biết, Ngụy thiếu gia.”
“Tất cả đừng động!”
Ngay tại lúc hai người nói chuyện, một tiếng gọi ầm ĩ truyền đến từ cửa.
Nhóm nam nữa trong quán bar đều dừng động tác trên tay lại, nhìn cảnh sát đang đi vào.
Nhưng bọn họ cũng không sợ, đã sớm biết những người này sẽ đến.
Nơi này là địa bàn của Ngụy thiếu gia, cho dù bọn họ tới cũng chỉ là đi lướt qua, hoàn toàn không cần sợ.
Nhìn thấy một đoàn cảnh sát đi vào, Ngụy Giai Hàng giẫm tắt tàn thuốc, cười ha hả đi tới, nói với người đàn ông trung niên dẫn đầu:
“Anh chính là người dẫn đầu trong những người này đúng không.”
Cảnh sát trung niên dò xét Ngụy Giai Hàng một chút, nói mà không có biểu cảm gì:
“Cậu là ông chủ ở đây?”
“Không sai.” Ngụy Giai Hàng nói:
“Tôi là con thứ hai của Ngụy gia, Ngụy Nghiễm Hiền là cha tôi, có quen biết với trưởng cục các người, các anh nên trở về đi, chúng tôi còn muốn làm ăn đây.”
Trê mặt những người khác cũng đều là ý cười dạt dào, cũng không có quá coi trọng, nhưng câu tiếp theo của cảnh sát trung niên lại trực tiếp khiến cho bọn họ sửng sốt.
“Tôi mặc kệ cha cậu là ai, có người tố cáo các người giao dịch hàng cấm ở đây. Tôi hiện tại muốn niêm phong quán bar của các người, sẽ có người phụ trách liên quan, đi với tôi một chuyến đi.”
“Hả?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút không thích hợp.
Ngụy Giai Hàng đều đã báo thân phận của mình và tên của cha anh ta, lẽ ra đám người này sẽ không có khả năng đi tìm phiền toái, sao lại còn mang người đi chứ?
“Anh xác định không lầm sao? Muốn niêm phong rượu của tôi?” Ngụy Giai Hàng lạnh lùng nói.
“Cậu không có nghe lầm, cậu là ông chủ ở đây, phải chịu trách nhiệm hàng đầu. Nếu như có lời muốn nói thì thì cùng tôi về sở cảnh sát rồi nói.”
Răng rắc!
Cảnh sát trung niên không cho Ngụy Giai Hàng cơ hội nói chuyện, lấy còng tay còng tay anh ta lại, hạn chế tự do của anh ta.
“Chuyện này...”
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ai cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại như này!
Bỗng nhiên, ánh mắt của bọn họ đều rơi xuống trên người Lâm Dật!
Chính là bởi vì người đàn ông này tố cáo nên mới xảy ra chuyện như vậy!
Chẳng lẽ là có liên quan với anh ta?
Lâm Dật nở nụ cười đi tới trước mặt Ngụy Giai Hàng, vỗ vỗ bờ vai của anh ta với ý vị sâu xa.
“Đã nói cho anh rồi, phải tin tưởng chính nghĩa, sao anh lại không nghe chứ!”
“Con mẹ nó anh bớt ở chỗ này chiếm tiện nghi khoe mẽ đi, chờ sau khi nhà tôi biết chuyện này, nhất định sẽ giết chết anh trước!”
“Được, tôi chờ anh.” Lâm Dật cười nói:
“Chúng ta có cơ hội sẽ gặp lại.”
Nói xong câu kế tiếp, Lâm Dật dẫn đầu rời đi.
Đi ra từ quầy rượu, Tiêu Băng vô cùng vui mừng mà nhìn Lâm Dật.
“Anh Lâm, anh không phải lăn lộn ở Trung Hải sao, sao còn có lực ảnh hưởng lớn như vậy tại Dư Hàng?”
“Sức ảnh hưởng thì không nói, chỉ là một cuộc điện thoại thôi.”
“Anh đây cũng quá Versailles rồi, một cú điện thoại đã có thể khiến người ta niêm phong quán bar của Ngụy Giai Hàng, người bình thường cũng không có bản lĩnh này.”
“Được rồi, đừng lấy lòng tôi nữa.” Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Thời gian cũng còn không sớm nữa, hôm nay cũng đừng chơi trận thứ hai nữa, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Ừm vâng.” Tiêu Băng gật đầu, nói:
“Anh đặt trước khách sạn chưa, có cần tôi sắp xếp cho anh một cái không?”
“Còn thật chưa có sắp xếp gì đây.”
“Vậy thì đi theo tôi đi, nhà chúng tôi có một khách sạn cấp năm sao tại Dư Hàng, tôi đưa anh đi.”
“Không cần khách sáo như vậy.” Lâm Dật chỉ bọn người Tôn Kiện, “Bọn họ đều ngồi xe tôi tới, tôi phải đưa bọn họ trở về.”
“Đừng đừng, bọn tôi tự đón xe về là được rồi, cũng không còn sớm nữa, các người nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Tôn Kiện lôi kéo Lý Thanh Nguyên và Lưu Quang Minh rời đi, sợ sẽ làm trễ chuyện tốt của Lâm Dật.
“Anh Lâm, người ta đã cho chúng ta cơ hội, anh xác định không quy tắc ngầm với nữ cấp dưới sao?”
“Chút danh tiếng tốt của tôi đều bị Ninh Triệt phá hỏng hết rồi.” Lâm Dật dở khóc dở cười nói:
“Làm như tôi là người dùng nửa người dưới để suy nghĩ không bằng.”
“Hắc hắc, tôi biết anh không phải người như vậy, nhưng là một cấp dưới hợp cách, chúng tôi cần phải thường xuyên chuẩn bị.”
Nói xong, Tiêu Băng nhìn bốn phía một chút, “Xe của anh ở chỗ nào, chúng ta hiện tại liền đi đi thôi.”
Lâm Dật gật gật đầu, hai người cùng lên xe, dưới sự chỉ huy của Tiêu Băng, đến khách sạn Quân Hào, mở một phòng tổng thống xa hoa nhất.
“Đã đưa tôi đến chỗ rồi mà cô còn không đi, còn muốn tắm rửa thay quần áo sao?”
“Tôi thật ra cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng đoán là anh không có thèm.” Tiêu Băng cười hì hì, nói:
“Anh Lâm, anh có kiến thức rộng rãi, có chút chuyện tôi muốn làm phiền anh giúp đỡ một chút, có thể đáp ứng tôi không?”
------
Dịch: MBMH Translate