Chương 1372: Niêm Phong Một Chút.
Chương 1372: Niêm Phong Một Chút.
“Băng Băng...”
“Đi nhanh đi, đừng lại chọc cho anh Lâm không cao hứng.”
Thấy thái độ lạnh lùng của Tiêu Băng, hai người cũng không dám nhiều lời, đây là người mà bọn họ không chọc nổi.
Vẻ mặt Quách Lộ đều đã sụp đổ, vốn cho rằng hôm nay có thể có cơ hội nhận thức người có phạm vi cao hơn một chút, không nghĩ tới người kia lại là Lâm Dật!
Cô thực sự không cách nào liên hệ nổi một người lái Wuling Hongguang và một phú hào đỉnh cấp cùng một chỗ, cảm giác tam quan như đều muốn sụp đổ.
Quách Chấp không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cười theo nói:
“Vậy các người chơi vui vẻ, chúng tôi đi trước.”
“Đi đi.”
Tiêu Băng chẳng hề để ý nói, căn bản cũng không để hai người ở trong lòng.
Một bên Lý Thanh Nguyên nơm nớp lo sợ lôi kéo Tôn Tôn Kiện nói:
“Lão đại của anh cũng quá trâu bò rồi, Tiêu Băng chính là phú nhị đại đứng đầu Dư Hàng chúng ta, nhìn thấy lão đại của anh thế mà lại khách sáo như vậy?”
Lý Thanh Nguyên biết rõ, địa vị của Tiêu gia tại Dư Hàng, nhưng cho dù là vậy, cô lại có thái độ này trước mặt Lâm Dật. Thân phận của anh ấy thật sự là khiến người khó có thể tưởng tượng.
“U a, có chuyện gì vậy, khiến cho Tiêu đại tiểu thư chúng ta nổi giận lớn như vậy, đây cũng không giống như phong cách của cô a.”
Nghe thấy có người nói chuyện, anh em Quách gia dừng lại, Tiêu Băng cũng nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện người nói chuyện chính là một người đàn ông trẻ tuổi.
Tóc rất ngắn, nhưng lại nhuộm thành màu vàng, hai bên còn để hình tia chớp, chỗ cổ còn có hình xăm, sau lưng có mười mấy người, hành động cử chỉ vô cùng khoa trương.
Sắc mặt của Tiêu Băng trở nên rất khó nhìn, dường như rất không chào đón người đàn ông tóc ngắn này.
“Người này là ai? Nhìn đúng là biết giả trang.”
Lâm Dật nhỏ giọng hỏi Lý Thanh Nguyên.
“Anh ta tên là Ngụy Giai Hàng, là con thứ hai của Ngụy gia tại Dư Hàng. Bọn họ và Tiêu gia đều là gia tộc đứng đầu Dư Hàng, hình như vẫn luôn không hợp nhau.” Lý Thanh Nguyên nhỏ giọng nói.
Lâm Dật gật gật đầu, hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không có nói thêm cái gì.
Việc này không liên quan gì đến mình.
Ngụy Giai Hàng nhìn Quách Chấp, “Các người đây là bị đuổi ra ngoài?”
Quách Chấp xấu hổ cười một tiếng, cảm giác thật mất mặt.
Nhưng chỉ có thể lộ vẻ tức giận gật đầu.
Ngụy Giai Hàng nhìn sang người Quách Lộ, “Bộ dáng của em gái anh ngược lại thật sự không tệ, nếu không sau này hai người lăn lộn cùng tôi đi.”
Hai mắt của anh em Quách gia tỏa sáng.
Tại toàn bộ thành phố Dư Hàng, thực lực của Ngụy gia cũng không yếu hơn Tiêu gia, thậm chí còn mơ hồ vượt qua.
Rời khỏi Tiêu Băng, nếu có thể trèo lên cành cao Ngụy gia, cũng coi như trong họa được phúc.
“Cảm ơn Ngụy thiếu gia.”
Hai người không hề rời đi, mà đứng ở bên cạnh Ngụy Giai Hàng, dụng ý không cần nói cũng biết.
“Quách Chấp, may mắn mà tôi cũng không coi trọng anh, tính cách đầu cỏ này của anh thật là khiến người ta khinh thường.”
“Băng Băng, tôi cũng không còn cách nào khác.” Quách Chấp nói:
“Là cô đuổi tôi đi, tôi hiện tại đứng ở bên Nguỵ thiếu, chẳng lẽ có gì sai sao?”
“Hừ, đồ bỏ đi!”
“Chậc chậc chậc, tức giận như vậy làm gì, rất dễ mãn kinh.” Ngụy Giai Hàng trêu chọc.
Tuy tuổi nhỏ hơn so với Tiêu Băng, trình độ giả trang của Ngụy Giai Hàng thâm sâu hơn nhiều.
“Tôi thế nào thì có quan hệ gì với cậu? Cậu có phải là quản hơi nhiều rồi không?”
Bị mắng như vậy, Ngụy Giai Hàng cũng không tức giận, làm bộ như đã tính trước, dáng vẻ như nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Chị Băng, đã lâu rồi tôi không thấy chị qua đây chơi, đây là đi chỗ nào phát tài vậy?”
“Đến Trung Hải, hạng mục đường sắt cao tốc đang triển khai, gần đây đang bận rộn việc này đây.”
Vẻ mặt của Ngụy Giai Hàng khẽ thay đổi, vừa cười vừa nói:
“Đây là chuyện tốt, tôi cũng nên tặng mấy bình rượu, bày tỏ tâm ý.”
Nói xong, Ngụy Giai Hàng kêu gọi người đứng phía sau lên, nói:
“Đi lấy cho chị Băng bộ Thần Long, cứ tính vào cho tôi.”
Người trong quán bả đều âm thầm nổ lưỡi.
Một chai Thần Long Bộ chính là mấy trăm ngàn, đây lại tùy tiện đưa ra ngoài.
Tiền của những người này đều do gió thổi tới sao?
“Một Thần Long Bộ cũng không đáng bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể uống được, không cần phiền cậu tiêu phí.” Tiêu Băng nói:
“Tiền tiêu vặt mỗi tháng của cậu, cũng chỉ có hơn một triệu, không cần phải lãng phí trên người của tôi, chị đây không thiếu mấy bình rượu này của cậu.”
“Chị có lẽ có chỗ không biết, tôi gần đây đã tiếp nhận nghiệp vụ của Ngụy gia.” Ngụy Giai Hàng đốt điếu thuốc, nuốt mây nhả khói, nói:
“Hơn nữa chị lại đến nơi này, dù sao tôi cũng phải biểu đạt thành ý của ông chủ, chị nói có đúng hay không?”
“Cậu đang nói cái gì?”
“Có chuyện có lẽ chị không biết, mấy ngày trước tôi đã tiếp nhận quán bar này. Hiện tại, đây xem như địa bàn của tôi, chị đến đây góp vui, người làm ông chủ như tôi đương nhiên nên bày tỏ một chút, nếu không sao có thể làm người được.”
“Quán bar của cậu sao!”
Sắc mặt của Tiêu Băng thay đổi không chừng, càng ngày càng lạnh.
“Không sai, có cần tôi lấy giấy phép kinh doanh ra cho chị xem một chút không?” Ngụy Giai Hàng vừa cười vừa nói:
“Nhưng mà nhìn tình trạng của chị hình như là không quá nguyện ý ở lại nơi này của tôi, nhưng cũng không sao cả. Những người làm ăn như chúng ta luôn lấy ý dân làm gốc, nếu chị Băng đã không nguyện ý ở lại thì có thể đến quán bar khác. Mấy ông chủ gần đây tôi đều biết, có thể bớt cho chị.”
Sắc mặt của mấy người Tiêu Băng đều không phải là rất tốt.
Đây không phải là đang đuổi mình đi sao.
Nhưng hôm nay gọi nhiều người như vậy tới, nếu như bị cậu ta đuổi đi thì mình cũng không cần mặt mũi nữa!
“Thế nào vậy? Không nguyện ý ở lại, sao còn không đi đây.” Ngụy Giai Hàng cười ha ha, sau đó nhìn Quách Chấp, nói:
“Chị Băng có lẽ không biết cửa ở đâu, anh đi tiễn khách đi.”
“Ha ha...”
Người đứng phía sau Ngụy Giai Hàng đều cười ha hả, trên mặt đầy vẻ đùa cợt.
“Băng Băng, đi thôi, tôi đưa các người đi.” Quách Chấp nói.
Sắc mặt của Tiêu Băng vô cùng khó coi, hận không thể cho Ngụy Giai Hàng một bạt tay.
Nhưng cô lại khống chế được, Ngụy gia cũng không phải là đơn giản. Nếu như mình đánh xuống, thì có thể náo ra tranh chấp càng lớn.
Người xung quanh đều đang chế giễu, Nhị thiếu gia của Ngụy gia vẫn biết cách đánh mặt người khác.
Người tên là Quách Chấp kia, vừa mới bị Tiêu Băng đuổi đi, hiện tại lại bị người ta đưa ra, không có nỗi nhục nào hơn cái này.
“Anh Lâm, thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết là sẽ xảy ra chuyện như vậy.”
Tiêu Băng cũng là một bụng lửa giận, nhưng lại không có chỗ phát tiết.
Cảm thấy mình như muốn ung thư tuyến vú.
“Không sao cả.” Lâm Dật nói ra: “Nhưng xảy ra chuyện như này, cô không định xử lý một chút sao?”
“Tôi...”
Tiêu Băng muốn nói lại thôi, cô đương nhiên muốn xử lý, nhưng không có biện pháp nào.
Thế lực của Ngụy gia tại Dư Hàng cũng không kém bọn họ.
“Người anh em, nhìn dáng vẻ của anh thì thật giống như là ra mặt muốn giúp cô ấy.” Ngụy Giai Hàng vừa cười vừa nói:
“Nếu như anh có ý nghĩ đó thì có thể tới tìm tôi, tôi cho anh cơ hội này.”
“Không cần phiền toái như vậy.”
Lâm Dật cầm điện thoại di động, bấm gọi Lương Nhược Hư.
“Bên phía Dư Hàng có quán bar tên là SOS, gọi người tới niêm phong một chút.”
------
Dịch: MBMH Translate