Chương 1371: Đừng Chọc Anh Lâm Tôi Không Vui.
Chương 1371: Đừng Chọc Anh Lâm Tôi Không Vui.
Lâm Dật quay đầu, cười nhìn về phía Lý Thanh Nguyên.
“Người Dư Hàng các người, đánh nhau còn muốn chọn chỗ sao?”
Lý Thanh Nguyên có chút xấu hổ, “Chúng ta cũng chỉ là phú nhị đại nhỏ, quan hệ nhân mạch không có mạnh như vậy, không dám quá làm càn.”
“Hai người các người nói cái gì đó, nếu như không dám thì di chuyển xe đi, đừng đứng đây lầm bà lầm bầm, nghe mà thấy phiền.”
Ba!
Lâm Dật đưa tay mạnh mẽ tát cho người đàn ông tóc xanh một cái.
Tại lúc anh ta còn không có kịp phản ứng liền nắm lấy tóc của anh ta, ấn vào mui xe bên cạnh!
“Con mẹ nó anh dám đụng vào anh Siêu của tôi sao!”
Lâm Dật lấy dao găm phía sau lưng mà mình thường dùng, nói với người còn lại:
“Nếu như anh dám tới, tôi sẽ giết chết anh.”
Nhìn thấy chủy thủ trên tay Lâm Dật, hai người đều bị giật nảy mình, chân đều run run hết cả lên.
Người qua đường theo bản năng đều né tránh, không dám đi tới.
Lý Thanh Nguyên và Lưu Quang Minh đều nhe răng nhếch miệng, không nghĩ tới Lâm Dật lại ác như vậy.
Nhất là Lý Thanh Nguyên, lúc này mới biết được sự chênh lệch giữa mình và những phú hào đứng đầu.
Đến cấp bậc này thì cho dù giết người thì cũng có thể có biện pháp lo liệu.
Mình thua người ta không chỉ có vạn dặm.
“Người anh em, anh bình tĩnh một chút, việc này là lỗi của em, xe của anh cứ tiếp tục đổ, chúng tôi sẽ đi tìm chỗ khác.”
“Sớm như vậy không phải đã xong rồi sao, cần gì chứ.”
Lâm Dật thu hồi dao găm, cũng buông lỏng người đàn ông tóc xanh ra.
“Đi thôi, chúng ta đi vào trước.”
Ba người đi theo sau Lâm Dật, cùng đi vào quán bar.
Mà trái tim người đàn ông tóc xanh và đồng bạn của anh ta đều đập bịch bịch, mất một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
...
Trong quán bar vô cùng náo nhiệt, đèn Neon năm màu và điện âm kim loại mang theo sự giàu có hòa vào nhau, cộng với việc mọi người trong sàn nhảy đang điên cuồng ưỡn ẹo thân thể, tạo thành một cảnh tượng quần ma loạn vũ.
Tiêu Băng và hai mươi mấy người đang trong phòng cách vách tầng một.
Phòng cách vách được làm từ thủy tinh, ở bên trong có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Cái này tượng trưng cho thân phận tại quán bar SOS.
Bởi vì mức tiêu phí thấp nhất cho phòng như này là 200 ngàn, đồng thời không có bất kỳ đồ vật nào tặng kèm.
Nói cách khác, muốn ngồi ở chỗ này thì trước tiên cần phải bỏ ra 200 ngàn mới được, hơn nữa còn là tiêu phí đơn độc.
Đừng nói là Dư Hàng, cho dù là tại Trung Hải, thì mức độ tiêu phí như này cũng không tính là thấp, chỉ có cấp bậc phú nhị đại như Tần Hán mới có thể tiêu phí mà không thèm chớp mắt.
“Lộ Lộ, đến đây anh giới thiệu cho em một chút, vị này là Tiêu Băng, em gọi cô ấy là chị Băng là được.”
“Chào chị Băng.” Quách Lộ đưa tay ra, ngọt ngào chào hỏi.
Cô và Tiêu Băng cũng không quen biết, nhưng anh của mình thường xuyên nhắc đến người này.
Đại tiểu thư Tiêu gia Dư Hàng, là phú nhị đại đứng đầu, mặc dù trong nhà mình cũng có chút tiền, nhưng vốn không cùng đẳng cấp với người ta.
Tiêu Băng cũng đáp lại, vừa cười vừa nói:
“Lão Quách, em gái của anh đúng là không tệ, vóc dáng này, ngay cả tôi cũng có chút thèm.”
Quách Chấp cười cười, “Nó thường xuyên tập thể dục, cho nên bảo trì cũng không tệ lắm.”
“Nhớ biểu hiện cho tốt, anh Lâm của tôi cũng không phải là bình thường người. Nếu như anh ấy có thể để ý đến cô thì Quách gia các người sẽ phát đạt cả đời.”
Hai mắt Quách Lộ tỏa sáng, hưng phấn đến mức có chút không biết làm sao.
“Cám ơn chị Băng.”
“Khách khí cái gì, đều là bạn bè, cùng ngồi xuống đi.”
“Ừm vâng.”
Quách Lộ tìm chỗ ngồi, ngồi ở bên cạnh Quách Chấp, cũng nhỏ giọng hỏi:
“Anh, người mà cô ấy thật sự lợi hại như vậy sao?”
Quách Chấp bưng rượu uống một ngụm.
“Em biết Tần Hán Trung Hải không?”
“Đương nhiên là biết, thái tử gia Trung Hải, Hoa Hạ là phú nhị đại đứng đầu. Em còn theo dõi anh ấy trên Weibo nữa nha.”
“Nhưng chị Băng của em mới vừa nói người kia còn trâu bò hơn so với Tần Hán, nghe nói là thổ hoàng đế Trung Hải, không ai dám trêu chọc.”
“Không phải chứ...”
Vẻ mặt của Quách Lộ có chút khoa trương, “Tần Hán lợi hại như vậy, mới được gọi là thái tử gia, người kia lại được gọi là thổ hoàng đế? Tuổi tác cũng không nhỏ đi.”
“Em sai rồi, cùng tuổi với chúng ta.”
“Cùng tuổi sao?!”
Quách Lộ bị giật nảy mình, thiếu chút nữa đã phun ra rượu Cocktail vừa mới uống vào.
“Hơn hai mươi tuổi mà đã lợi hại như vậy sao?”
“Anh cũng không rõ thân phận cụ thể, nhưng chắc chắn là chúng ta không thể so với người ta.” Quách Chấp nói:
“Lại nói, nếu như thật sự là người bụng phệ thì anh cũng không có khả năng gọi em tới.”
“Cám ơn anh.”
Quách Chấp nhìn những người phụ nữ khác một chút.
“Trong những người này, không phải người nổi tiếng trên mạng thì cũng là người mẫu, xuất thân đều không tốt như em, khí chất cũng kém xa em. Đến lúc đó em nhớ kính người ta vài chén rượu, khuấy động bầu không khí lên.”
“Biết mà.”
Quách Lộ có chút không khống chế nổi tâm trạng kích động, may mà lúc ra cửa còn cố ý ăn diện một chút.
Không bảo thủ cũng không cợt nhả, hẳn là không có vấn đề gì.
“Anh Lâm!”
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, chợt thấy Tiêu Băng đứng lên, vẫy tay về phía cửa.
Những người trong phòng đều ngừng động tác trên tay lại, nhân vật quan trọng tối nay đã tới.
Theo bản năng, tất cả mọi người đều nhìn qua hướng tay của Tiêu Băng, thấy một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi đang đáp lại Tiêu Băng.
Không có gì bất ngờ xảy ra, thì người mà họ luôn chờ đợi là anh ta.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Dật, sắc mặt của Quách Lộ lại hoàn toàn thay đổi, trong nháy mắt lập tức dừng lại, đã mất đi năng lực suy nghĩ.
Nhìn thấy Tiêu Băng cách đó không xa, Lâm Dật mang theo ba người đi tới, thì phát hiện Quách Lộ đang ở bên trong.
“Sao cô lại ở đây vậy?”
Nhìn thấy Quách Lộ cũng ở nơi đây, Lâm Dật nhíu nhíu mày, cảm thấy người này có chút âm hồn bất tán.
“Anh Lâm, các người có quen biết sao?”
“Có quen, vừa rồi còn cãi nhau ở trước cửa đây.”
“Anh, anh sao lại còn...” Quách Lộ lầu bầu, không biết nói cái gì cho phải.
Hình ảnh như vậy khiến cho cô đứng ngồi không yên.
Mà những người khác cũng có chút mơ hồ, chẳng lẽ lại hai người bọn họ còn quen biết?
“Chị Băng, anh ấy đang giúp đỡ người nghèo ở huyện Đông Tam, sao có thể là...”
“Giúp đỡ người nghèo sao?”
Tiêu Băng cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Anh Lâm, sao anh còn đi xóa đói giảm nghèo vậy?”
“Nhàn rỗi không có chuyện gì nên đến đó giết thời gian, nhưng đều không khéo mà gặp phải cô ấy.”
Tiêu Băng nhíu nhíu mày, “Quách Chấp, tôi không rõ lắm về chuyện giữa em gái anh và anh Lâm, nhưng hẳn là không phải chuyện gì tốt. Hai người các người hiện tại liền đi đi thôi, về sau đừng để tôi gặp lại các người nữa.”
“Băng Băng, tôi cũng không biết là sẽ xảy ra chuyện như vậy, cô khoan hãy nóng giận, tôi sẽ bảo em gái tôi xin lỗi Lâm thiếu.”
Quách Chấp trừng mắt liếc Quách Lộ, nghiêm nghị nói:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau xin lỗi Lâm thiếu!”
“Anh Lâm, tôi, tôi biết sai rồi, anh đừng chấp nhặt với tôi...”
“Đi nhanh đi, anh Lâm tôi không để mình bị đẩy vòng vòng được, chớ chọc anh ấy nổi giận, đối với người nào cũng không tốt.” Tiêu Băng lạnh lùng nói.
------
Dịch: MBMH Translate