Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1387 - Chương 1385: Dọa Quỷ.

Chương 1385: Dọa Quỷ.
Chương 1385: Dọa Quỷ.
Chương 1385: Dọa Quỷ.




A _ !

A _ !

A _ !

Mọi người càng hét chói tai lớn hơn, không chỉ có là phụ nữ mà ngay cả mấy nam sinh như Triệu Chấn đều bị dọa cho thét ầm lên, xuất phát từ bản năng tụ cùng một chỗ.

Nhưng Mã Cường đứng ở một bên lại bình tĩnh lạ thường.

Bởi vì nhà ma đã mở được mấy ngày, trước đó anh ta đã từng tới, biết rõ mỗi một phân đoạn ở đây, cho nên đang chờ cơ hội này.

Người lần đầu tới nơi này chơi nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều không thể không sợ!

Mã Cường quan sát một chút, vị trí của Lương Nhược Hư không quá thích hợp cho mình động thủ, còn phải đợi chờ cơ hội.

Nhưng anh ta cũng không nhàn rỗi, đi lặng lẽ đến cạnh mấy nữ sinh khác, sau đó mở túi xách của bọn họ ra, lấy đi một số tiền mặt và điện thoại di động.

Điều làm cho người sợ hãi than là Mã Cường còn lấy ra một khối băng dán trong suốt, dán lại chỗ mà mình mở ra.

Như vậy có thể phòng ngừa bọn họ phát hiện ra đồ bị trộm, cho mình thời gian chạy trốn.

Đúng vào lúc này, Mã Cường phát hiện bên phía Lương Nhược Hư cũng có cơ hội, liền lặng lẽ đi qua.

Phát hiện thời cơ chín muồi, Mã Cường đứng ở sau lưng Lương Nhược Hư, dùng dao nhỏ sắc bén, rạch mặt bên túi đeo lưng của cô, tạo thành một đường vết rách, rồi đưa tay lục lọi.

Hai mắt Mã Cường tỏa sáng, bởi vì anh ta mò được một xấp tiền thật dày!

Kinh nghiệm phong phú nói cho anh ta biết, ít nhất cũng là 10 ngàn tệ!

Nhưng Mã Cường không thu tay lại như vậy, anh ta tin tưởng lấy xuất thân của Lương Nhược Hư và Lâm Dật, trong túi chắc chắn còn có đồ tốt!

Chỉ cần mò thêm một lúc nữa thì mình sẽ kiếm lời lớn!

Hả?

Đột nhiên ở giữa, Lương Nhược Hư cảm thấy có chỗ không thích hợp, sờ về phía sau, bắt lấy tay Mã Cường, sau đó ném anh ta qua vai!

Răng rắc!

Chiếc bàn gỗ bị Mã Cường đập vỡ nát.

Giờ phút này, toàn bộ phòng cấp cứu đều yên lặng.

Một màn bất thình lình này khiến cho những người còn lại đều ngây ngẩn cả người.

“Chuyện gì vậy?” Lâm Dật nhíu mày hỏi.

Lương Nhược Hư cầm túi của mình ra.

“Anh ta là trộm, rạch túi của em.”

“Thì ra là như vậy.”

“Túi của chúng ta cũng bị rạch!”

Đinh Vi hét lên một tiếng, phát hiện túi của mình và bạn thân đều xuất hiện lỗ hổng, đồ đều đã bị Mã Cường trộm!

“Con mẹ nó lá gan của anh đúng là rất lớn a, lại dám trộm đồ của chúng tôi!”

Triệu Chấn tiến lên, đá cho Mã Cường một chân.

“Nhanh mẹ nó giao đồ ra đây cho tôi!”

Mấy năm sinh còn lại cũng không khách khí, lấy lại những đồ mà Mã Cường đã trộm!

“Mẹ nó, các người chờ đó cho tôi!”

Hô thông!

“Con mẹ nó anh trộm đồ lại còn lý luận!”

Triệu Chấn đi lên đã cho anh ta một cái, “Mấy người, chơi anh ta!”

Mấy nam sinh còn lại cũng không có nhàn rỗi, đi lên đánh cho Mã Cường một trận, sau khi thấy mặt mũi anh ta bầm dập mới hả giận.

Mã Cường đau đến nhe răng trợn mắt, anh ta không nghĩ tới, mình lăn lộn hơn mười năm cuối cùng lại thua ở trên tay một người phụ nữ.

“Hẳn là không mất gì đúng không.” Lâm Dật hỏi Lương Nhược Hư.

“Bị em kịp thời phát hiện, nhưng túi đã không thể dùng được nữa.”

“Việc nhỏ, ngày mai anh sẽ mua một cái mới cho em.”

“Hừ.”

Lương Nhược Hư ngạo kiều hừ một tiếng, dường như muốn nói, anh không mua cho em cũng không được.

Lương Nhược Hư không gặp nguy hiểm, Mã Cường cũng bị bắt lại. Lâm Dật cũng không để ý nhiều như vậy, nói với mấy NPC:

“Có thể gọi nhân công tác của các người đến đây không, có người trộm đồ ở đây, gọi người đưa đến cục cảnh sát đi.”

“Được, được...” NPC cầm cưa điện lên tiếng.

“Thực sự xin lỗi đã làm chậm trễ tiết tấu của các người, cứ coi như chưa xảy ra cái gì đi, tiếp tục trò chơi.” Lương Nhược Hư vén tóc, “Bước tiếp các người muốn làm gì, có phải là động thủ hay không?”

“Không không không, chúng ta cũng là nhàn rỗi không chuyện gì làm nên tới xem một chút, các người có chỗ nào cần giúp đỡ hay không?”

NPC cầm cưa điện lau mồ hôi lạnh trên trán.

Lão nhân ngài lợi hại như vậy, chúng tôi sao dám động thủ chứ!

“Giúp đỡ thì không cần đâu, nhìn thấu thì sẽ không có ý nghĩa gì nữa.”

“Nếu không còn chuyện gì, vậy tôi xin đi trước, các người tiếp tục, quấy rầy rồi.”

Hơn mười NPC không nói nhảm với Mã Cường mà đem anh ta ra ngoài.

Trong phòng cấp cứu lại khôi phục thanh tĩnh.

Ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người Lương Nhược Hư.

Người phụ nữ này cũng quá mạnh rồi?

Một người đàn ông mạnh mẽ thế mà bị cô đánh ngã văng ra ngoài?

“Chúng ta tiếp tục tìm ra lời giải đi, đừng để chuyện vừa rồi khiến cho tâm trạng đi xuống.” Lương Nhược Hư hướng về phía những người khác, nói.

Bọn người Triệu Chấn nuốt ngụm nước miếng.

Rất khó để đặt người phụ nữ ôn tồn lễ độ này với nữ hán tử kia cùng một chỗ.

Lấy giá trị nhan sắc và đôi chân này, làm một chị gái ôn nhu không tốt sao.

“Vậy chúng ta tiếp tục.”

Sau cuộc náo loạn, mọi người lại bắt đầu tìm kiếm lời giải để thoát khỏi nhà ma.

Mà Lâm Dật và Lương Nhược Hư vẫn luôn mò cá, cảm thấy khung cảnh nơi này thú vị hơn nhiều so với việc tìm ra lời giải.

Ước chừng sau hai mươi mấy phút, đoàn người đi tới tầng ba.

Bình thường mà nói, ước chừng phải cần từ 40 phút cho đến một giờ, mới có thể đi tới đây.

Nhưng bởi vì Lương Nhược Hư nên đám NPC chỉ dám lướt qua rồi thôi.

Bọn họ tin tưởng, Lương Nhược Hư sẽ không đánh nhân viên công tác.

Nhưng phải bảo đảm rằng cô không bị kinh sợ mà phản ứng theo bản năng, lấy trình độ của cô thì chỉ cần một quyền đoán chừng cũng đủ cho bọn họ nằm thêm mấy ngày.

Dựa vào nguyên nhân này, tốc độ của mọi người cũng nhanh hơn không ít, dùng hơn 20 phút đã đến tầng ba.

Nhưng cho dù là như vậy cũng khiến cho mấy nữ sinh còn lại bị dọa không ít.

“Dựa theo manh mối, chỉ cần chúng ta đến tầng bốn, đồng thời dùng thang leo đến nóc nhà thì trò chơi này coi như là kết thúc.” Triệu Chấn nói.

“Nhưng tất cả thông đạo đều đã bị chặn, cần phải tìm được manh mối, sau đó lấy chìa khoá mới có thể lên tầng bốn.” Đinh Vi nói.

“Không cần phiền toái như vậy,” Bàng Dũng nói:

“Điểm cuối là nóc nhà tầng bốn, chỉ cần đi tới đó thì coi như là hoàn thành trò chơi này, chỉ cần mở cửa ra là được rồi.”

“Nhưng không có chìa khoá sao mà mở cửa được chứ.”

Bàng Dũng nở nụ cười, “Vi Vi, em nhìn cửa cuốn này xem, không có khóa, chỉ cần tôi nhấc cửa lên là có thể giải quyết vấn đề.”

“Anh đừng làm liều.”

“Sao có thể nói là làm liều được, theo suy đoán của tôi, tầng này có thể sẽ có chìa khóa, nhưng dùng sức mới là phương thức mở cửa chính xác nhất.”

“Lúc đầu không phải anh đã nói, mười đứa bé kia chình là manh mối sao. Nhưng sau đó lại phát hiện căn bản cũng không phải vậy, chỉ thiết lập chuyện cũ mà thôi, không hề có một chút quan hệ nào đến manh mói cả.”

Bàng Dũng có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.

“Tôi thấy chúng ta vẫn nên tìm manh mối đi, tôi cảm thấy nơi này âm trầm, có chút sợ hãi.” Đinh Vi đề nghị.

“Được thôi, chúng ta chia tổ đi tìm.” Triệu Chấn nói.

Tuy vẫn luôn mò cá, nhưng lúc này, bị chia làm một tổ nên Lâm Dật và Lương Nhược Hư đều ra dáng đi tìm manh mối, chuẩn bị tham dự một chút tại thời khắc quan trọng.

Nhưng tìm mười mấy phút, tất cả mọi người vẫn không tìm được nhắc nhở liên quan, thật giống như đang sa vào một vòng lặp vô hạn.

“Cũng không thể không có manh mối được.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment