Chương 1384: Quỷ Mới Vào Tòa Nhà.
Chương 1384: Quỷ Mới Vào Tòa Nhà.
Sau khi xâm nhập vào bối cảnh, Lâm Dật theo thói quen dò xét lại hoàn cảnh xung quanh một lần.
Lúc trước Lâm Dật không có thói quen như vậy.
Là sau khi gia nhập vào lữ đoàn Trung Vệ Lữ mới hình thành.
Cái gọi là bệnh viện được dựng bằng căn phòng hoạt động, có bốn tầng, nhưng bởi vì là phòng hoạt động cho nên độ cao thấp tương đối thấp, cũng chỉ khoảng tầng ba của nhà bình thường nhà lầu.
Dựa theo hướng dẫn của trò chơi, chỉ cần có thể leo đến tầng bốn thì xem như thành công.
Nhưng nếu như nửa đường bị NPC bắt thì phải từ bỏ trò chơi, vé vào cửa xem như bỏ phí.
Trong đó còn đánh dấu rõ ràng rằng, đánh nhân viên công tác là phải bồi thường.
Đứng trong lều vải một hồi, mọi người dần dần thích ứng hoàn cảnh nơi này.
Cho dù nữ sinh đều không sợ, giống như Lâm Dật, ai nấy cũng đều đang quan sát tình huống xung quanh.
Nhưng không biết là vô tình hay cố ý mà quan sát cả Lâm Dật.
“Các người nhìn anh chàng mặc áo cộc tay màu trắng kia rất đẹp trai nha.” Một nữ sinh tóc dài nhỏ giọng nói, cô mặc quần bò ngắn giống như Lương Nhược Hư.
Chỉ là đôi chân không đẹp bằng Lương Nhược Hư.
“Sao cảm thấy giống như minh tinh vậy.” Lại một nữ sinh tóc ngắn nói.
“Tôi cảm thấy còn đẹp hơn ngôi sao, chỉ tiếc là đã có có bạn gái.”
“Khụ khụ khụ...”
“Đinh Vi, cô có thể hay không có chút phẩm vị không. Cô nhìn thân hình của anh ta xem, không thể nào sánh được với anh Bàng, không cho cô cảm giác an toàn.”
Người nói chuyện tên là Triệu Chấn, có chút béo, ăn mặc vô cùng thường thượng.
“Hơn nữa anh Bàng còn là vận động viên cử tạ quốc gia cấp, đối với nam sinh như anh ta chỉ cần một tay là có thể đánh bay.”
“Bây giờ là xã hội hòa bình, sao các người cứ mở miệng ra là đánh nhau vậy.” Đinh Vi trợn trắng mắt nói.
“Mặc dù nói là xã hội hòa bình, nhưng không biết lúc nào đó sẽ gặp phải nguy hiểm, nên cẩn thận một chút mới tốt.”
Người nói chuyện tên là Bàng Dũng, không cao lắm, khoảng tầm 1m7.
Bởi vì luyện cử tạ nên dáng người cực kỳ cường tráng, mang đến cho người cảm giác rất không cân đối.
Lúc nhìn Lâm Dật, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, giống như muốn nói, không phải chỉ là lớn lên đẹp trai thôi sao.
Có gì đặc biệt hơn người!
“Được rồi, chúng ta cũng chuẩn bị một chút, cũng không thể cứ đứng ở đây được.” Triệu Chấn nói.
Sau khi chuẩn bị đơn giản một chút, đoàn người đi về phía bệnh viện đổ nát.
Hoàn cảnh trong bệnh viện hoàn toàn trái ngược với bên ngoài.
Bên ngoài trời trong và rực rỡ, bên trong lại tối tăm ẩm ướt, thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước nhỏ giọt và tiếng nức nở.
Thính giác của Lâm Dật nhạy cảm hơn so với những người khác, thậm chí là nghe được cả âm thanh xì xào bàn tán.
Là của phụ nữ.
Giống như đang nói: Trả lại con cho tôi...Trả lại con cho tôi...
Lâm Dật gật gật đầu, cảm thấy thứ này làm cũng không tệ lắm, có một loại cảm giác như muốn đắm chìm vào.
Hơn nữa còn phải thông qua việc tìm ra lời giải mới có thể đi ra ngoài, quả thực thật rất thú vị.
Chỉ là Lương Nhược Hư không sợ hãi chút nào, việc này có chút rắc rối.
A!
Vừa đi vào đại sảnh tầng một, liền nghe thất từng đợt tiếng thét chói tai.
“Có người ở phía sau!”
Nghe thấy nữ sinh thét lên, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Bất ngờ phát hiện một đám người mặc quần áo bệnh nhân, đi vào từ ngoài bệnh viện.
Nhưng trên mặt mấy người này đều đầy máu, còn có các mức độ hư thối khác nhau, thậm chí còn người bị gãy tay.
Cho dù đây đều là trang điểm và hiệu ứng đặc biệt, nhưng bởi vì quá hoàn hảo nên tựa như là thật vậy.
“Đúng thật là thú vị.”
Lương Nhược Hư có chút hưng phấn, không phải là cảm thấy sợ hãi, chỉ là cảm thấy những vật trước mắt này rất mới lạ.
Nếu có thể nổ súng thì tốt, như vậy sẽ có thể thể nghiệm cảm giác đánh cương thi.
“Nhanh đi chặn cửa a, nếu như bị bọn họ bắt được thì chúng ta sẽ bị loại.”
Nghe thấy tiếng hô của một nam sinh khác, mười nam sinh đều chạy tới.
Lâm Dật cũng không thể ngoại lệ, nếu đã là tới chơi thì đương nhiên nên nghiêm túc một chút.
Sáu nam sinh chạy về phía cửa lớn bệnh viện, mà Mã Cường cũng ở trong đó, ẩn nấp rất kỹ, giống như là cái du khách vậy.
Sáu người chặn cửa lại rồi khóa nó lại, thành công chặn được NPC muốn xông vào.
“Những NPC này hơi yếu a, còn chưa dùng sức đã cản được bọn chúng ở bên ngoài.” Triệu Chấn vô cùng nhẹ nhõm, nói.
“Anh có thể đừng nói nhảm hau không, anh Bàng chính là người luyện cử tạ, còn là vận động viên quốc gia cấp hai, muốn chắn cửa không phải là chuyện dễ dàng sao?”
“Ha ha, nói rất đúng, anh Bàng lợi hại.”
“Tạm được, thật ra tôi cũng không dùng sức, chỉ là thoáng dùng chút lực.” Bàng Dũng nói với vẻ rất nhẹ nhàng.
Nói xong, còn hoạt động thân thể một chút, dường như đang muốn phô bày cơ thể của mình.
Mà anh ta cảm thấy rất nhẹ nhàng, là bởi vì Lâm Dật dùng sức, không có quan hệ gì với anh ta.
“Anh sao có thể giống chúng tôi được, tùy tiện dùng chút lực cũng lớn hơn chúng tôi nhiều.”
Bàng Dũng cười ha ha một tiếng, cũng không phản bác, cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Sau khi chắn xong, mọi người lại về tới bên cạnh bạn gái, sau đó tiến vào phòng cấp cứu của bệnh viện, chuẩn bị bắt đầu tìm manh mối.
Lâm Dật phát hiện, người bố trí cảnh đúng là rất chuyên nghiệp, không khác lắm với bệnh viện chính quy.
“A, trên mặt đất có phần giấy báo.”
Đinh Vi nhặt giấy báo lên, mấy người còn lại cũng tụ lại.
“Có mười đứa trẻ mất tích một cách kỳ lạ ở đây?”
“Loại thiết lập này rất thường gặp, không cần ngạc nhiên.” Bàng Dũng nói:
“Tôi đoán mười đứa bé này rất có thể là manh mối quan trọng.”
“Anh Bàng nói không sai, chúng ta thử tìm những manh mối còn lại xem.” Triệu Chấn nói:
“Nhưng phải chú ý, không được đụng đến cơ quan.”
Bởi vì tìm đầu mối có ích nên tất cả mọi người đều đắm chìm vào việc tìm lời giải trong nhà ma.
Lâm Dật và Lương Nhược Hư không tham gia vào, chuẩn bị mò cả từ phía sau.
So với việc đứng chung một chỗ tìm lời giải, chẳng bằng đi tham quan nơi này một chút.
Reng reng reng _ _
Mọi người ở đây trầm mê trong việc tìm lời giải, bỗng có tiếng chuông đồng vang lên, dường như là tiếng chuông tan học của mười năm trước.
Đột nhiên xuất hiện tiếng động khiến cho tất cả mọi người đều giật nảy mình, thậm chí là có chút không biết làm sao, tóc gáy cũng dựng cả lên.
“Chuyện này là như thế nào, sao lại đánh chuông rồi?” Triệu Chấn mập mạp lên tiếng.
“Trước đừng ầm ĩ, tôi hình như nghe được tiếng bước chân.” Bàng Dũng nói.
Hô thông!
Lúc mà mọi người ở đây an tĩnh lại, cửa phòng cấp cứu bị phá tan, chỉ thấy mười mấy người xông vào từ bên ngoài.
Những người này đều mặc áo của bệnh viện, có nam có nữ, tóc tai bù xù, lộn xộn không chịu nổi, trên quần áo đều là máu.
Có người trên tay cầm gậy bóng chày, có người cầm cái ghế, thậm chí còn có hai người đàn ông cầm cưa điện, là cưa điện thật!
Hơn nữa, những trong miệng mấy người này còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, căm tức nhìn về phía bọn người Lâm Dật, dùng dụng cụ biến thanh mô phỏng ra từng giọng nói cổ quái.
“Nói, các người đã giấu con tôi ở đây!”
“Trả lại con cho chúng tôi!”
“Nếu không tôi sẽ giết các người!”
------
Dịch: MBMH Translate