Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1385 - Chương 1383: Nhà Ma Trợ Công.

Chương 1383: Nhà Ma Trợ Công.
Chương 1383: Nhà Ma Trợ Công.
Chương 1383: Nhà Ma Trợ Công.




“Đi mau đi mau.”

Lương Nhược Hư lôi kéo Lâm Dật nhanh rời đi.

Bên mình không làm cái gì cả, thế mà khiến cho cặp đôi người ta chia tay, khiến Lương Nhược Hư cảm thấy mình cũng có lỗi.

Lâm Dật cũng có chút bất đắc dĩ, mình không đội nổi cái nồi này a!

Sau khi rời khỏi đám đông, hai người lại tiếp tục đi dạo ven Tây Hồ.

Lâm Dật còn thuê chiếc thuyền, đưa Lương Nhược Hư đi chèo thuyền.

Nhưng loại chuyện tốn sức lực như chèo thuyền này đương nhiên rơi xuống trên người Lâm Dật, Lương Nhược Hư chỉ phụ trách nhìn phong cảnh xung quanh.

Ánh nắng tươi sáng nơi chân trời, phong cảnh vừa lúc, ánh nước mênh mông, gió mát chậm đến, Lương Nhược Hư chợt nhớ tới một bài thơ của Hải Tử.

Cỏ kết thành từng chùm,

Gió dao động lá cây,

Chúng ta đứng đấy, không nói lời nào lại vô cùng hoàn mỹ.

Lương Nhược Hư cảm thấy, tất cả trước mắt lúc đó rất hợp với tình hình, ở cùng một chỗ với người quan trọng, thì dù không làm gì cũng không thấy nhàm chán.

Sau khi chèo thuyền hai người lên bờ, Lương Nhược Hư chỉ vào một quầy hàng cách đó không xa, nói:

“Em có chút đói bụng, anh đi mua giúp em cái bánh nướng.”

“Vậy em muốn ăn nhân gì?”

“Em muốn thịt bò, đừng mua sai.”

“Thứ kia thì có gì ngon, đợi lát nữa anh dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn.”

“Em không có hứng thú gì với mấy thứ đó, em thích mấy món ăn bên đường như này hơn.” Lương Nhược Hư nói:

“Hơn nữa em còn chưa chơi chán đâu, còn phải ở lại chơi một lát nữa mới được.”

Ưu điểm lớn nhất của Lương Nhược Hư chính là rất gần gũi.

Có lẽ những người đi ra từ đại viện, đều có tính cách chung này.

Xuất thân của cả đám đều không đơn giản, ăn nhà hàng Michelin ba sao, nhưng cũng có thể đến quầy hàng lớn uống rượu, khoác loác.

“Anh hiện tại sẽ đi mua cho em.”

Lâm Dật đi đến trước quầy hàng, mua bốn cái bánh nướng, hai chai nước khoáng.

Không chỉ là Lương Nhược Hư mà anh cũng có chút đói bụng.

Hai người vừa ăn bánh nướng vừa đi dạo bên Tây Hồ, vô cùng thoải mái.

“Anh nhìn phía trước xem hình như có một lều vải, có phải là có biểu diễn xiếc thú không?”

Lương Nhược Hư kiễng chân nhìn về phía trước.

“Có đoàn đoàn xiếc nào mà lại in đầu lâu trên lều như vậy chứ?”

“Ánh mắt của em không tốt như anh, sao có thể nhìn rõ ràng như vậy.” Lương Nhược Hư ngạo kiều mà nói, sau đó lôi kéo Lâm Dật, “Đi, chúng ta đi qua đó nhìn một chút.”

Hai người bước nhanh hơn, đi về phía lều vải lớn.

Lúc này mới phát hiện, là một cái nhà ma.

Hơn nữa còn có một bài danh, nói là cảnh bệnh viện thôn núi đứng đầu Đảo quốc.

“Thế mà lại có nhiều người như vậy? Thứ này chơi vui như vậy sao?”

“Em chưa chơi qua à?”

“Đúng thật là chưa từng chơi qua. Lúc còn bé, thứ mà em chơi nhiều nhất chính là súng.” Lương Nhược Hư vén tóc, nói:

“Nhưng kiểu mới ra trong mấy năm này lại chưa từng sờ qua, nhưng kiểu dáng cơ bản năm năm trước thì đã từng chơi.”

“Anh cũng có một khẩu súng, buổi tối em có thể chơi đùa, nhìn xem hỏa lực thế nào.”

“Anh còn có thứ này sao? Hỏa lực bên trong...”

Nói được nửa câu, Lương Nhược Hư im lặng, cô đã hiểu Lâm Dật nói gì.

“Nếu như hỏa lực không mãnh liệt, em sẽ mua thuốc cho anh uống.”

Ừm hả??

Hôm nay có hi vọng a!

“Đứng, vẫn là để anh mua cho em đi.”

“Anh mua cho em chút thuốc giảm đau đi, dì cả của em tới.”

“Vậy em nói cái búa gì, mua cho em chút thuốc cầm máu.”

“Em bóp chết anh, em thấy anh là không muốn để cho em sống.” Lương Nhược Hư đẩy Lâm Dật một chút, “Mua vé đi.”

“Được rồi.”

Dựa theo phân phó của Lương Nhược Hư, Lâm Dật đi mua vé.

240 tệ một tấm, nhìn từ góc độ của dân chúng bình thường thì giá này cũng không tính là rẻ.

Nhưng người xếp hàng lại không ít, phần lớn đều là nam nữ trẻ tuổi, thậm chí còn có mười tám mười chín tuổi, người giống như Lâm Dật và Lương Nhược Hư đã coi như là thanh niên lớn tuổi.

“Anh Mã, tấm vẻ vừa rồi tuyệt đối là đã kiếm được, em lấy được một bộ điện thoại Huawei mới nhất, còn có hơn bốn trăm tiền mặt, sau khi bán ít nhất cũng kiếm lời được 5000 tệ.”

Người nói chuyện có vóc dáng không cao, tóc ngắn, có chút dáng vẻ lưu manh, đang khoe khoang với người đàn ông bên cạnh.

“Chuyện vé này làm không tệ, tôi đã phát hiện được mục tiêu mới, chuẩn bị đuổi theo bọn họ, đoán chừng có thể có thu hoạch không nhỏ.”

Người được gọi là anh Mã, tên là Mã Cường, là tên ăn cắp có tiếng tại Dư Hàng, là kẻ móc túi quen thuộc tại trường đua ngựa Cửu Sơn. Người bên trong đều quen gọi anh ta là anh Mã, chuyên lấy trộm đồ mà sống, đã làm được vài chục năm nhưng chưa bao giờ thất thủ qua!

“Anh Mã đã nhìn trúng người nào vậy?” Người đàn ông có vóc dáng thấp hỏi:

“Lấy trình độ của anh, hẳn là nhà giàu đi, người bình thường đều không lọt vào được mắt của anh.”

“Chắc chắn là vô cùng có tiền.” Mã Cường chỉ Lâm Dật và Lương Nhược Hư rồi nói:

“Chiếc đồng hồ mà người đàn ông kia đeo là Richard Miller, rẻ nhất cũng là mấy trăm ngàn. Bông tai mà người phụ nữ kia mang là ngọc xanh, tôi đoán ít nhất cũng phải hơn 1 triệu. Người bình thường không thể mang nổi trang sức như này.”

Người đàn ông thấp bé nhìn sang phía Lâm Dật và Lương Nhược Hư.

“Có phải là giả không vậy? Richard Miller loại kia bán đầy đường, còn có đôi bông tai kia nữa, liệu có phải là mấy cái loại ngọc thạch không đáng tiền hay không?”

“Lấy ánh mắt này của cậu, khó trách đến bây giờ vẫn chưa thể kiếm đồ, nhãn lực quá kém.”

Làm nhiều năm như vậy, trình độ của Mã Cường tuyệt đối là số một, ánh mắt có thể gọi là rất nham hiểm.

Liếc mắt liền nhìn ra đồ mà Lâm Dật và Lương Nhược Hư mang là hàng thật.

Ánh mắt của người đàn ông thấp bé phát sáng.

“Nếu như là thật, vậy thì có thể kiếm được một khoản lớn, trong túi của người phụ nữ kia chắc chắn còn có không ít đồ tốt.”

“Tôi ở đây đợi một ngày, mới đợi được hai con cá lớn như thế, nhất định phải hung hăng kiếm thật nhiều.”

“Vậy anh nhanh đi chuẩn bị một chút đi, thấy bọn họ đang chuẩn bị đi vào.”

Mã Cường gật gật đầu, “Chờ ở đây đi, lát nữa tôi sẽ đi ra.”

Nói xong, Mã Cường theo đuôi Lâm Dật và Lương Nhược Hư, lặng lẽ tiến vào trong lều vải.

Mỗi một tổ có mười người, trong mười người hoặc là người yêu, hoặc là cùng một nhóm bạn.

Sau khi đi vào, bọn họ kết bè kết đội tụ với nhau, chỉ có Mã Cường phá lệ đột ngột.

Nhưng lúc này, cũng không ai chú ý đến anh ta mà đều trực tiếp đi vào bên trong.

Vừa mới đi vào trong lều vải, đã có thể ngửi thấy mùi formalin nồng đậm.

Cảnh bố trí bên trong là một tòa bệnh viện bỏ hoang, khắp nơi đều là đồ bỏ đi, nhưng mà đều được làm từ đạo cụ, thậm chí còn có thể nhìn thấy tương máu màu đỏ, cùng với đạo cụ trẻ sơ sinh vừa ra đời.

A _ _

A _ _

A _ _

Đang không sao cả, chợt thất từng đợt tiếng thét.

Lương Nhược Hư khẽ nhíu mày, cũng không có chuyện gì cả, kêu cái gì mà kêu?

Mã Cường thì mượn thời cơ này, đi tới phía trước Lâm Dật và Lương Nhược Hư, để tránh gây bị nghi ngờ, nhưng sẽ thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai người một chút, thủ pháp vô cùng lão luyện.

Lâm Dật bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Chuyện này sao không giống như trong kịch bản mà mình tưởng tượng vậy?

Tràng cảnh làm cũng rất khủng bố, tại sao Lương Nhược Hư lại không có chút phản ứng nào?

Đều có nhà ma làm trợ công rồi? Chẳng lẽ còn chiếm không được tiện nghi của cô ấy sao?

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment