Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1389 - Chương 1387: Ăn Cướp Trắng Trợn.

Chương 1387: Ăn Cướp Trắng Trợn.
Chương 1387: Ăn Cướp Trắng Trợn.
Chương 1387: Ăn Cướp Trắng Trợn.




“Sao vậy anh Bàng.” Triệu Chấn tiến lên hỏi.

“Không có việc gì, các người đứng ở đó đừng nhúc nhích.” Bàng Dũng nói:

“Chỉ là một cánh cửa mà thôi, tôi có thể giải quyết dễ dàng.”

Bàng Dũng cảm thấy có chút xấu hổ, mồ hôi lạnh rỉ ra từ trên trán.

Vừa rồi đã thử một chút, phát hiện vẫn không thể mở ra được.

Cảm thấy tình huống có chút không đúng, Bàng Dũng bất đắc dĩ dùng tới một tay còn lại.

Đã đến lúc này rồi, không cần để ý tới mặt mũi nữa, nhất định phải mở cửa ra trước!

Nếu không thì mình sẽ càng mất mặt!

Nhưng mà, Bàng Dũng đã tính sai lần nữa!

Đã dùng tới hai cánh tay nhưng vẫn không mở được cửa cuốn!

Bàng Dũng mệt đến nỗi thở hồng hộc, hận không thể cắn nát răng, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích!

“Chuyện này, chuyện này sao có thể!”

“Mọi người đừng nhìn nữa, nhanh đi lên giúp đỡ!”

Triệu Chấn kêu gọi những nam sinh khác, chuẩn bị giúp đỡ.

Nhưng cho dù là như vậy, vẫn là không mở được!

“Anh có phải là đã lấy chìa khóa cơ quan đi rồi phải không!”

Bàng Dũng buông tay ra, chất vấn Lâm Dật!

“Anh có bệnh tâm thần à, tôi không làm cái gì cả, lấy đâu ra chìa khoá?”

“Vậy thì anh làm sao để mở cửa!”

“Mắt anh bị mù à mà không nhìn thấy tôi kéo cửa ra sao?”

“Anh đừng nói nhảm, ngay cả tôi cũng kéo lên được thì anh sao có thể!”

Lâm Dật còn muốn lên tiếng, nhưng lúc này, Lương Nhược Hư khoác lên cánh tay của anh, ra hiệu cho anh không cần thiết phải cãi nhau về chuyện này.

“Thật sự là bội phục đám thiểu năng trí tuệ các người.”

Lâm Dật đi tới trước cửa, dùng một tay kéo cửa cuốn, đẩy nó đến đỉnh cao nhất.

Bàng Dũng và bọn người Triệu Chấn chỉ biết trợn tròn mắt.

Lúc mở cửa, anh cũng không có dùng bất kỳ động tác nhỏ nào, nhưng vẫn có thể đẩy cửa dễ như trở bàn tay!

Sức lực của anh ta thật sự lớn như vậy sao? Rất không có khả năng đi!

Sau khi mở cửa cuốn ra, Lâm Dật và Lương Nhược Hư đi bậc thang lên tầng bốn, rất nhẹ nhàng đã tìm được lối ra.

Theo tình huống trước mắt, bọn người Bàng Dũng cũng không có nhiều lựa chọn, nên đành cùng đi ra ngoài.

Lúc này, bên ngoài trời đã tối.

Đèn đường đều đã bật, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng.

Ánh sáng sắp tan nơi chân trời khiến cho Tây Hồ rung động lòng người hơn.

Mọi người nhìn bốn phía một chút, phát hiện tại phía bên phải mái nhà có cầu thang có thể đi xuống.

“Cuối cùng cũng ra được rồi!”

Sau khi hít thở không khí trong lành bên ngoài, Đinh Vi cảm thấy rất thả lỏng, cô nói.

“May mà có anh chàng kia, nếu là không thì không biết lúc nào chúng ta mới có thể đi ra được.” Nữ sinh tóc ngắn nói.

“Ai nói không phải đâu, nếu như bạn gái anh ấy không ở bên cạnh, tôi chắc chắn sẽ đi qua cảm ơn anh ấy một chút.”

“Lúc này chúng ta vẫn nên cảm tạ trong lòng thôi, nếu như khiến cho bạn gái người ta không vui thì sẽ không tốt.”

“Vậy được rồi, hiện tại ra ngoài thôi, tôi có chút đói bụng, cùng đi ăn cơm đi.”

“Ừm.”

Đi ra khỏi nhà ma, đoàn người lần lượt đi ra bên ngoài.

Cùng lúc đó, bên ngoài nhà ma có một chiếc Toyota Prado, ngoại trừ người lái xe còn có một người ngồi kế bên tài xế, nhưng mặt mũi lại sưng vù, vô cùng chật vật.

Mà người này chính là người mới bị bọn người Bàng Dũng đánh cho một trận, Mã Cường!

Nhóm người của Mã Cường lệ thuộc vào trường đua ngựa Dư Hàng, mà trường đua ngựa lại lệ thuộc vào Cửu Sơn Hội Dư Hàng, là thế lực ngầm lớn nhất Dư Hàng.

Người cầm lái là Triệu Cửu Hùng, trên đường mọi người đều gọi là anh Hùng!

Chuyện Mã Cường trộm đồ bị lộ, cũng không bị đưa đến cục cảnh sát.

Là bởi vì nhà ma này do lão đại đường đua ngựa Trịnh Tân Cương chúng vốn với người khác, sau khi biết Mã Cường xảy ra chuyện liền chạy tới.

“Cảm thấy thế nào? Vết thương trên người có đau hay không?” Trịnh Tân Cương một điếu thuốc qua rồi hỏi.

“Chút vết thương nhỏ này đối với tôi mà nói không tính là gì, không cần lo lắng.” Mã Cường ngậm điếu thuốc, nói.

Trịnh Tân Cương bỗng nhúc nhích thân thể, có chút tiếc rèn sắt không thành thép, nói:

“Không phải tôi nói anh, hai chúng ta gia nhập vào cùng một năm, lấy kinh nghiệm và trình độ của anh, chỉ cần anh muốn thì làm Phó đường chủ cũng không thành vấn đề, cần gì phải lăn lộn ở đây.”

“Người với người không giống nhau, anh có dã tâm hơn, đầu óc cũng khôn khéo, vị trí này thích hợp với anh hơn.” Mã Cường gảy khói thuốc, nói:

“Con người tôi buông thả đã quen, không muốn quản những chuyện thối nát kia. Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, cũng đã hình thành thói quen, ngay cả hút thuốc cũng vậy. Tôi thỉnh thoảng tôi cũng phải ra ngoài mò mấy cái, nếu không tay này sẽ không nhịn được.”

“Trước đó tôi đã nhắc nhở anh, người đi gần sông, không thể không ướt giày, anh xem một chút, hôm nay không phải đã thất thủ rồi sao.” Trịnh Tân Cương nói:

“Trước đó đã nhắc nhở anh nhưng anh lại không nghe!”

“Đừng đề đến cập chuyện này nữa.” Mã Cường hùng hổ nói:

“Người nào mẹ nó có thể nghĩ người phụ nữ kia lại có võ, tính cảnh giác lại còn cao như vậy. Tôi vừa muốn động thủ, đã lập tức ném tôi ngã.”

“Cho nên tôi mới khuyên anh thu tay lại, loại chuyện này giao cho người phía dưới đi làm là được rồi. Tôi gần đây có ăn cơm mấy lần với anh Quân, quan hệ cũng không tệ lắm. Tôi nói với anh ấy nói tốt mấy lời về anh trước mặt anh Hùng, lấy kinh nghiệm của anh muốn làm Phó đường chủ chắc chắn là không có vấn đề.”

“Vẫn là thôi đi, tôi thật sự không có suy nghĩ này, tôi xin nhận ý tốt của anh.”

“Nếu anh đã suy nghĩ gì về phương diện này, tôi cũng không ép buộc anh nữa.” Trịnh Tân Cương khởi động xe, “Tôi tìm một chỗ sắp xếp cho anh một bữa, giúp anh giải xui.”

“Không cần đâu.” Mã Cường nói:

“Anh tìm một ít người tới, hôm nay đây là cá lớn, tuyệt đối không thể bỏ qua.”

“Hả? Lớn bao nhiêu?”

“Lúc tiến vào nhà ma, tôi đã tỉ mỉ quan sát một chút, người đàn ông kia đeo đồng hồ Richard Miller. Tôi dựa vào trí nhớ, lên trên mạng tìm kiếm một chút, có một cái tương tự với giá hơn 13 triệu, một cái là hơn 8 triệu. Ngoài ra bạn gái của anh đeo bông tai pha lê xanh, ít nhất cũng phải hơn một triệu. Nếu như có thể đoạt được của hai người bọn họ, ít nhất cũng hơn thu nhập nửa năm của anh.”

Lời này vừa nói ra, khiến cho hai mắt của Trịnh Tân Cương tỏa sáng.

“Anh xác định không có nhìn lầm?! Chắc chắn là thật sao?”

“Anh còn không biết trình độ của tôi sao?”

Trịnh Tân Cương gật gật đầu, “Nhưng người có thể mang theo đồ như này ra ngoài bình thường đều là phú nhị đại, không nên trêu chọc.”

“Cho nên việc này phải sắp xếp kỹ một chút, tìm một số người lạ mặt, sau khi cướp thì chạy nhanh. Như vậy là anh có thể có một năm dễ dàng.”

“Bọn họ là người ở đâu, anh có thể phân biệt ra được không?”

Mã Cường nghĩ một lúc rồi nói:

“Hẳn là người Trung Hải, giọng điệu còn mang theo khẩu âm Trung Hải, không phải là người nơi này.”

“Anh nói như vậy thì tôi an tâm rồi.” Trịnh Tân Cương nói:

“Tôi hiện tại sẽ sắp xếp người, lặng lẽ đi theo bọn họ, tranh thủ hoàn thành chuyện này!”

“Còn có nhóm người đi cùng bọn họ nữa, tôi chính là bị những người kia đánh, tôi nhất định phải báo thù này!”

Trịnh Tân Cương vỗ vỗ bả vai Mã Cường.

“Yên tâm đi, hai chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, tôi cam đoan sẽ sắp xếp chuyện này giúp anh!”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment