Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1390 - Chương 1388: Tôi Sẽ Không Quản Bọn Họ.

Chương 1388: Tôi Sẽ Không Quản Bọn Họ.
Chương 1388: Tôi Sẽ Không Quản Bọn Họ.
Chương 1388: Tôi Sẽ Không Quản Bọn Họ.




“Hả? Sao không có người đi vào? Có phải là sắp đóng cửa rồi hay không?”

Ngay lúc đi ra ngoài Đinh Vi thầm nói.

Vừa rồi lúc bọn họ tiến vào, còn có thể nhìn thấy du khách chơi xong rồi đi ra ngoài, bây giờ lại không thấy người nào cả.

“Đã đến giờ này rồi, đoán chừng là phải đóng cửa, chúng ta cũng nhanh đi ăn cơm thôi.” Triệu Chấn nói.

Bàng Dũng và bọn người Triệu Chấn chỉ muốn nhanh mau chóng rời khỏi nơi này, không muốn ở cùng một chỗ với Lâm Dật.

Trên thực tế, nhà ma sẽ đóng cửa vào tám giờ tối, nhưng giờ lại đóng sớm là do Trịnh Tân Cương sắp xếp.

Vì để tạo nên một hoàn cảnh phong bế, sau đó cướp đoạt những người này!

Cho dù sau đó những người này sau có báo cảnh sát, bọn họ cũng sẽ nói người cướp không có quan hệ gì với mình, có thể phủi bỏ quan hệ sạch sẽ.

Vốn dĩ Trịnh Tân Cương cũng không muốn làm như vậy, nhưng nếu để cho bọn họ rời đi như vậy, sẽ dễ mất dấu, cuộc mua bán lớn này cũng không cần làm nữa.

“Hả? Tình huống này là thế nào? Sao lại có người nhảy vào từ bên ngoài?”

Chín người còn chưa đi tới cửa, thì thấy lều vải bị rạch ra một đường vết rách, sau đó có mười mấy người nhảy vào từ bên ngoài.

Hơn nữa những người này đều mặc áo mũ rộng, đeo khẩu trang, nhìn không rõ hình dạng thế nào.

Mấy người đều nhìn sang theo bản năng, nhưng không có để ý nhiều, đều coi đấy là nhân viên công tác, chỉ là có chút tò mò sao bọn họ tiến vào bằng phương thức như vậy.

Nhưng đúng lúc này, mọi người thấy, mười mấy người này vậy mà chạy về phía mình, chặn lại trước đường.

“Các người muốn làm gì?”

Đám người Bàng Dũng không ý thức được nguy hiểm, chỉ hỏi theo bản năng.

“Giao tất cả thứ đáng giá trên người các người ra, đừng để tôi phải nói nhiều.”

Người đàn ông mặc áo hoodie Nike lấy ra một con dao găm, chỉ vào đám người Bàng Dũng rồi nói.

Đến lúc này, kẻ ngốc cũng biết bọn họ muốn làm gì!

“Đây chính là khu vực Tây Hồ, cục cảnh sát cách đây không xa mà các người lại dám cướp bóc!” Bàng Dũng lớn tiếng chất vấn!

“Đừng mẹ nó nói nhảm!” Người đàn ông mặc hoodie Nike dùng dao găm chỉ Bàng Dũng, “Cho các người ba phút, lấy hết thứ đáng giá trên người ra đây, nếu không tôi sẽ đâm chết các người!”

Bọn họ cũng không coi trọng tiền tài trên người Bàng Dũng và những người này, chủ yếu là muốn cướp của Lâm Dật và Lương Nhược Hư.

“Thật mẹ nó thú vị, thế mà lại dám cướp của chúng ta, con mẹ nó anh không biết anh Bàng tôi là ai hả.” Triệu Chấn mượn oai hùm nói.

“Thế nào, các người còn không phục?”

“Đừng mẹ nó cho rằng trên tay có dao thì tôi sẽ sợ các người.”

Bàng Dũng đứng dậy, nhìn thoáng qua Lâm Dật và Lương Nhược Hư.

“Nếu như anh muốn cướp của hai người bọn họ thì tôi không ý kiến, nhưng anh tốt nhất đừng đánh chủ ý lên người chúng tôi. Tôi là vận động viên cử tạ, hơn nữa còn học Sanda mấy năm. Các người không động được đế tôi đâu, nhanh tránh ra!”

“Bàng Dũng, anh đang nói gì đấy!” Đinh Vi lên tiếng:

“Rõ ràng là nhờ có người ta giúp nên chúng ta mới có thể đi ra, sao bây giờ anh lại như vậy!”

“Hai người bọn họ cũng không phải cùng một bọn với chúng ta, quản nhiều như vậy làm gì.” Bàng Dũng nói:

“Lại nói, cho dù anh ta không giúp đỡ thì không bao lâu sau tôi cũng có thể tìm được chìa khoá mở cửa, cho nên tôi cũng không có nghĩa vụ phải giúp bọn họ.”

“Tôi thật sự đã nhìn lầm anh!”

Cho dù nói như vậy, Bàng Dũng cũng không có ý định giúp đỡ.

Vừa rồi trên tầng, bọn họ khiến cho mình mất mặt như vậy, cho dù anh ta chủ động cầu xin thì mình cũng sẽ không giúp chuyện này!

Bàng Dũng không trả lời Đinh Vi nữa, mà nói với người đàn ông dẫn đầu:

“Tôi đã nói rất rõ ràng, các người tốt nhất nên thức thời một chút, đừng trêu chọc đến tôi!”

“A...” Người đàn ông mặc áo Hoodie Nike cười lạnh một tiếng, “Cảm thấy mình luyện cử tạ thì giỏi lắm sao? Anh thật sự cho rằng chúng tôi là bất tài sao?”

“Chỉ là một đám lưu manh, tôi khuyên anh đừng kéo lửa vào người.” Bàng Dũng tự tin nói:

“Nếu như các người cùng nhau tiến lên thì có lẽ còn có chút độ khó đối với tôi. Nhưng một mình tôi ít nhất cũng có thể quật ngã hơn phân nửa các người. Những người anh em này của ta ít nhiều gì cũng từng luyện qua, giải quyết những người còn lại cũng không thành vấn đề, các người đừng tự chuốc nhục nhã!”

“Con mẹ anh!” Người đàn ông mặc hoodie mắng một tiếng, “Lên đánh anh ta cho tôi!”

Mười mấy người phía sau anh ào ào lấy côn sắt ra từ trong quần áo, không nói hai lời liền lao về phía bọn người Bàng Dũng.

Trước khi tới, bọn họ đã nhận được mệnh lệnh.

Người cần cướp chủ yếu cướp là đôi tình nhân bên cạnh kia, và giáo huấn mấy người còn lại một trận là được.

Cho nên bọn họ cũng không nói nhảm nhiều, tại nơi dòng người dày đặc này, phải hoàn thành nhanh mọi chuyện, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện!

Nhìn thấy những người này lao tới đánh, Bàng Dũng cũng có chút hoảng, vừa muốn ra tay phản kích thì côn sắt đã đánh tới trên người anh ta rồi!

Thao!

Bàng Dũng nhe răng nhếch miệng mắng một câu, vừa muốn đánh trả, lại có tận mấy cái thiết côn lao xuống tới, hai quyền khó địch bốn tay, hoàn toàn không cho anh ta cơ hội động thủ. Côn sắt đánh lên người anh ta như mưa, thậm chí còn có một số cái đánh trúng đầu, máu tươi chảy ròng!

Cùng lúc đó, mấy người Triệu Chấn cũng không tốt hơn là bao.

Bởi vì cái gọi là loạn quyền đánh chết lão sư phụ, nếu như một đối một không vũ khí, bọn họ có thể có hy vọng thắng.

Nhưng bây giờ, đối phương lại không nói chút đạo lý nào, đi lên liền đánh lung tung, mà lại ra tay còn vô cùng độc ác, khiến cho bọn người Bàng Dũng hốt hoảng, thậm chí không biết nên ứng đối như thế nào.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, trên người của tôi còn có mấy trăm tệ và một chiếc điện thoại di động, tất cả đều cho các người.” Bàng Dũng ôm đầu lớn tiếng nói.

Không đến vài phút, năm người đều bị đánh ngã xuống đất, tuy không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tất cả đều bị thương.

“Sớm mẹ nó làm vậy, ngoan ngoãn phối hợp chẳng phải là sẽ không có nhiều chuyện như vậy sao!” Người đàn ông mặc áo hoodie Nike mắng một câu, “Còn mẹ nó nói gì mà luyện võ, một gậy này của lão tử thì cho dù Lý Tiểu Long cũng không tránh được.”

“Vâng vâng vâng, tôi hiện tại sẽ đưa đồ cho các người, đừng đánh nữa...”

Nhìn thấy thảm trạng của đám người Bàng Dũng, bọn người Đinh Vi bị dọa cho phát sợ.

Ngay từ đầu bọn họ cũng không sợ hãi như thế, cảm thấy Bàng Dũng lợi hại như vậy, hẳn là có thể đánh được những người này, nhưng không nghĩ tới anh ta sẽ bị đánh cho thảm như vậy.

Bọn người Đinh Vi lần lượt giao ra những thứ đáng giá trên người, sau đó lấy khăn giấy, lau vết máu trên người cho bọn người Bàng Dũng.

Sau khi cất kỹ đồ, người đàn ông mặc hoodie nhìn sang Lâm Dật và Lương Nhược Hư.

“Hai người các người còn đứng ngây đó làm gì đâu? Muốn bị đánh có phải hay không, nhanh lấy thứ đáng giá trên người ra, đừng để đến lúc tôi phải đánh người, khi đó sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu!”

“Trên người cũng không có nhiều thứ đáng giá, ngoài điện thoại di động cũng chỉ có chiếc đồng hồ đeo tay này.” Lâm Dật cười nói:

“Đúng rồi còn có một chiếc xe Lexus 570, tuy không đắt lắm, nhưng cũng hơn 1 triệu.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment