Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 139 - Chương 137. Có Tiền Còn Sợ Không Xài Được Sao?

Chương 137. Có Tiền Còn Sợ Không Xài Được Sao?
Chương 137. Có Tiền Còn Sợ Không Xài Được Sao?

"Lâm tiên sinh, anh cũng thật là biết nói đùa, anh có thể mua Koenigsegg RS được, ai sẽ nghĩ chiếc xe anh mua quá rẻ chứ?" Lưu Ngọc Dũng cười nói.

"Chính là người bán hàng cấp cao của các anh nghĩ như thế."

"Đừng đừng đừng, Lâm tiên sinh, tôi không có việc gì, hiện tại liền giới thiệu xe cho anh." Vu Hồng Dương cười theo nói.

Những người như thế này, mua xe ít nhất đều là một triệu trở lên à!

Mình thật là ngu ngốc mà, vậy mà mắt chó coi thường người khác, ngay việc khó như vậy mà cũng làm được.

"Không cần, đi làm việc của anh đi, tôi không cần anh nữa." Lâm Dật thản nhiên nói: "Tôi đi chỗ khác nhìn xem, sẽ không quấy rầy các anh nữa."

"Lâm tiên sinh, van cầu anh cho tôi một cơ hội, tôi đã biết được sai lầm của mình rồi." Vu Hồng Dương vẻ mặt như đưa đám chạy theo van xin.

"Vẫn là thôi đi, có tiền còn sợ không xài được sao?"

Nói xong, Lâm Dật mang theo Vương Oánh rời đi, xoay người đi cửa hàng BMW 4S đối diện.

"Vu Hồng Dương, xem anh làm chuyện tốt gì này? Tháo bảng tên ra, cút đi, anh đã bị đuổi việc!"

...

Từ cửa hàng Audi 4S đi ra, Vương Oánh mang trên mặt vẻ áy náy.

"Tiểu Dật, thật xin lỗi, chị làm cậu mất thể diện rồi."

"Này thì có sao đâu." Lâm Dật cười nói: "Mọi người bây giờ rất là thực tế, chúng ta gặp phải tình huống như vậy, cũng có thể hiểu được."

"Nhưng nếu chị không nói lung tung, sẽ không nhiều chuyện xảy ra như vậy, đều trách chị, mặt mũi của cậu so với chị giá trị nhiều tiền hơn."

"Nói những chuyện này làm gì? Ban đầu lúc em tới công ty, cái gì cũng không hiểu, nếu không phải chị hướng dẫn cho em một tháng, thì làm sao có được em như bây giờ."

"Mấy cái đó không có đáng gì." Vương Oánh ngượng ngùng nói.

"Được rồi chị Oánh, hai chúng ta không cần khách sáo như vậy, cũng không có việc gì, chớ để ở trong lòng."

Sau đó, hai người đi tới cửa hàng BMW 4S đối diện, Lâm Dật lựa cho Vương Oánh chọn một chiếc xe BMW đời 7 màu trắng.

Vốn là muốn mua cái mắc nhất, nhưng dưới sự kiên trì của Vương Oánh, chỉ mua một chiếc chi phí tiêu chuẩn, lại thêm các chương trình giảm giá, chỉ tốn 98 vạn đã làm xong tất cả các thủ tục.

"Nếu như chị lái xe này đi làm, đoán chừng sẽ có rất nhiều người chỉ trỏ nha." Vương Oánh trêu ghẹo nói: "Không chừng lại có người nói chị được người giàu có bao nuôi nha."

"Để ý nhiều như vậy làm gì, bọn họ đều đỏ mắt mà nhìn, không chấp nhận người khác may mắn hơn mình mà thôi."

"Chị ngược lại là nghĩ tới cái khác nha, chính là sợ Kỷ tổng ghen đó." Vương Oánh trêu ghẹo nói.

"Sẽ không, chị yên tâm mà lái xe đi." Lâm Dật khuyên nhủ: "Về sau chị cũng là người có xe, lát nữa em cũng sẽ không cần tiễn chị về rồi."

"Đừng đừng đừng." Vương Oánh vội vã từ chối, "Bằng lái của chị đã có từ nửa năm trước, hiện tại tay đều đã cứng, chị không lái được, cậu dành chút thời gian luyện tập lái xe với chị đi."

"Được, em lúc nào cũng rảnh, khi nào muốn tập lái xe thì chị gọi điện thoại cho em là được rồi."

"Chị không khách sáo với cậu đâu nhé."

Sau đó, Lâm Dật sắp xếp người, đem xe của Vương Oánh trở về nhà cô, lại chở cô đến công ty, thập phần bận rộn.

"Tiểu Dật, cám ơn cậu về chiếc xe." Lúc xuống xe, Vương Oánh nói.

"Một chiếc xe mà thôi, không cần để ở trong lòng như vậy."

"Cậu lại đây." Vương Oánh hướng về Lâm Dật ngoắc ngoắc ngón tay.

"Làm sao vậy?"

Chụt ~~~

Vương Oánh đột nhiên không kịp chuẩn bị, hôn một cái lên má Lâm Dật, cười tủm tỉm nói: "Khen thưởng cho cậu đó."

"Phần thưởng này phải hay không có chút nhiều rồi."

Vương Oánh ưỡn ngực, "Nếu như cậu muốn phần thưởng nhiều hơn, chị bây giờ cũng có thể cho nha."

Nói xong, Vương Oánh xuống xe, Lâm Dật bị câu dẫn trong người nóng rang khó chịu.

Reng reng reng ——

Vương Oánh vừa đi, điện thoại của Lâm Dật vang lên, là Quan Nhã tổng giám đốc của công ty thiết kế Nhã Lạc gọi tới.

Lâm Dật cười cười, mình đang có việc muốn tìm cô ấy thì cô ấy gọi tới, thật đúng lúc mà.

"Xin chào Lâm tổng, tôi là Quan Nhã."

"Tôi biết rồi, cô tìm tôi có việc gì không?"

"Tôi muốn cùng anh báo cáo về tiến độ giai đoạn hiện tại của dự án cải tạo, hơn nữa tôi đã lên kế hoạch cho giai đoạn thứ hai rồi, muốn cho anh xem một chút, nếu có chỗ nào còn chưa hài lòng, chúng ta tiếp tục chỉnh sửa."

"Được, các cô lúc nào có thời gian, chúng ta gặp nhau."

"Thời gian của tôi rất thuận tiện." Quan Nhã kích động nói, "Lâm tổng hôm nay có rảnh không? Buổi tối chúng ta hẹn ăn cơm coi như cảm ơn anh đã cho chúng tôi có cơ hội nhận được một dự án lớn như vậy."

"Được, vừa vặn cơm tối nay tôi chưa có ý định gì, đồng thời ăn một bữa cơm đi, địa điểm các cô chọn đi, đến lúc đó thông báo cho tôi là được." Lâm Dật nói.

"Vậy thì tốt quá, tôi đi trước đặt chỗ, sau đó gửi địa chỉ qua WeChat cho anh nhé."

Không bao lâu, Quan Nhã gửi tới WeChat địa điểm ăn cơm, bọn họ quyết định ăn ở Giang Nam Xuân.

Lâm Dật biết nơi này, đây là nhà hàng lấy món chính là Hoài Dương, rất đặc sắc.

Nói chung, bữa cơm tối có chỗ dựa rồi.

Sau đó, Lâm Dật đúng giờ đến chỗ hẹn, anh gửi cho Quan Nhã một tin nhắn nói mình đã đến.

Hôm nay Quan Nhã ăn mặc duyên dáng hơn lần gặp mặt trước rất nhiều, chiếc váy đỏ cùng giày cao gót làm cô giảm đi mấy phần sắc bén nhưng thay vào đó lại nhiều hơn mấy phần nóng bỏng.

Hơn nữa Lâm Dật còn phát hiện, dáng người của Quan Nhã quả thực sự rất đẹp, đặc biệt là đôi chân dài thẳng tắp.

"Lâm tổng, anh đã tới, tôi đã đợi anh lâu rồi." Trong phòng khách, Quan Nhã chủ động đưa tay ra, tuy rằng đây là lần thứ hai hai người gặp mặt, nhưng cô vẫn có chút căng thẳng.

Người đàn ông đẹp trai như vậy, cũng không biết đã có bạn gái hay chưa.

"Đều là người quen không cần phải khách sáo như vậy."

"Vậy chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Quan Nhã gọi không ít đồ ăn, bữa ăn chính thức bắt đầu.

"Còn việc kết thúc giai đoạn một của dự án cải tạo sao rồi?" Trong bữa ăn, Lâm Dật hỏi.

"Lúc ban ngày, tôi đã cùng Kỷ tổng trao đổi qua, dựa theo thời gian kỳ hạn của công trình, nhanh nhất cũng phải mất hai tháng."

Tập đoàn Triều Dương đang tiến hành dự án, Lâm Dật đối với tiến độ vẫn là rất yên tâm.

"Nếu như vậy, giai đoạn hai của dự án vẫn thực hiện theo những gì chúng ta đã ban trước thì tôi không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian." Lâm Dật nói: "Ngày mai, tôi sẽ chuyển cho cô thêm 400 triệu cho dự án, đừng chậm trễ tiến độ."

"Tôi biết rồi, Lâm tổng!"

Tim Quan Nhã đập loạn nhịp, sau nhiều năm làm việc, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy háo khí của bên A như vậy.

"Đúng rồi Lâm tổng, tôi có mang theo bản kế hoạch cho giai đoạn hai, anh bây giờ có muốn xem một chút không?"

Lâm Dật trầm ngâm chốc lát, "Phương án gửi đến email của tôi đi, tôi trở về từ từ xem, bây giờ đang dùng cơm, có xem cũng không xem ra được cái gì."

"Thật xin lỗi Lâm tổng, là tôi đường đột."

"Không sao." Lâm Dật vung tay, "Đúng rồi, có chuyện này, tôi muốn tìm các cô hỗ trợ."

"Lâm tổng mời nói."

"Tôi thành lập một công ty, tên là tập đoàn Lăng Vân, các cô có thể giúp tôi một tay thiết kế cái Logo, sau đó là làm cái bảng hiệu không."

"Việc nhỏ, anh cứ giao cho chúng tôi là được rồi." Quan Nhã đồng ý ngay, đối với một công ty thiết kế mà nói, đây là một công việc rất đơn giản như 1+1=2 vậy.

"Tôi có thể nhiều chuyện một chút được không, Lâm tổng thành lập công ty cụ thể là ở đâu?"

"Tòa tháp đôi Song Tử."

"Lâm tổng thực sự là tuổi trẻ tài cao." Quan Nhã nói: "Tòa tháp đôi Song Tử vừa vặn mới khánh thành, công ty đã được thành lập ở đó, theo tôi được biết, đây chính là địa danh mới của Trung Hải."

"Đừng khen tôi quá tôi lại tự cao."

Quan nhã cười nhìn Lâm Dật, không chỉ có giá trị bản thân cao chót vót mà còn khiêm tốn, rất có mị lực.

"Logo tập đoàn nhật định phải có bốn chữ tập đoàn Lăng Vân, trừ yêu cầu đó ra, anh còn có yêu cầu gì khác không?" Quan Nhã quay lại đề tài chính.

"Lại thêm bốn chữ cao ốc Lăng Vân vào được không."

Lúc nhận được tòa cao ốc Lâm Dật đã không có ý định gọi nó là cao ốc Song Tử nữa anh muốn đổi tên thành cao ốc Lăng Vân.

Chân mày của Quan nhã hơi nhíu lại, "Lâm tổng, cái này có vẻ không quá thích hợp."

"Hả? Làm sao lại không thích hợp?"

"Anh thành lập công ty tại tòa cao ốc Song Tử, nhưng chỉ có quyền sử dụng, không có tư cách thay đổi tên của tòa nhà, chỉ có chủ sở hữu tòa nhà này mới có quyền lợi này."

"Tòa tháp đôi Song Tử chính là của tôi, tôi mới vừa mua xong, đã làm thủ tục sang tên xong hết rồi."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 137.
Bình Luận (0)
Comment