"Lâm tiên sinh, ngài nói cái gì? Ngài thu mua lại tòa cao ốc Song Tử rồi?"
Lâm Dật gắp một miếng xương sườn bỏ vào trong miệng, bình thản nói:
"Mới mua mấy ngày trước thôi."
Lâm Dật nói chuyện với vẻ nhẹ nhàng mây trôi nước chảy, nhưng trong lòng Quan Nhã thì đang nhấc lên từng cơn sóng lớn ngập trời.
Người đàn ông trước mắt này đến cùng có lai lịch gì, mà lại có năng lực lớn như vậy?
Hơn nữa, quan trọng nhất là anh ấy có phải quá vô danh rồi hay không?
Đổi lại, nếu như người khác làm ra dạng hành động vĩ đại kinh thiên động địa này, về sau khẳng định sẽ trắng trợn tuyên dương, dùng việc này để nâng lên địa vị xã hội của chính mình.
Nhưng anh ấy lại âm thầm một cách vô thanh vô tức, một chút xíu động tĩnh cũng không có.
Anh ấy mới hai mươi mấy tuổi thôi, tại sao lại có dạng tính cách trầm ổn như thế này?
Cho dù là những ông chủ lão luyện có nhiều năm kinh nghiệm lăn lộn trong giới thương nghiệp, cũng không gì hơn anh chàng này đi.
"Cũng chỉ là mua một tòa nhà lớn mà thôi, cô không cần phải ngạc nhiên đến vậy."
"Thật xin lỗi Lâm tiên sinh, là tôi thất thố."
"Ừm, giờ ăn cơm đi, món ăn của nhà hàng này cũng khá ngon."
"Lâm tiên sinh ưa thích là tốt rồi."
Tiếp đó, hai người hàn huyên thêm rất nhiều chuyện.
Có trong công việc, cũng có một số việc vặt bên trong cuộc sống.
Mà điều này cũng làm cho Quan Nhã càng thêm hiếu kỳ đối với Lâm Dật, cảm giác trên người của người nam nhân này dường như tất cả đều là bí mật.
Khiến cho người ta phải mê muội.
Sau khi tính tiền xong, hai người cùng nhau ra ngoài.
"Tiếp theo Lâm tiên sinh có bận việc gì không? Có thể đến nhà tôi ngồi chơi một lát không, tôi có tay nghề pha cà phê rất không tệ."
"Một lát nữa tôi vẫn còn có việc bận, nếu không sẽ đến chỗ cô, đành hẹn vào dịp khác vậy."
Lâm Dật cười nói.
"Cũng tốt, tôi không làm chậm trễ Lâm tiên sinh nữa."
Nói xong, Quan Nhã nhìn ngó xung quanh một lượt,
"Lâm tổng, xe của anh ở đâu? Tôi đưa tiễn anh."
"Nào có việc để cho phụ nữ đưa tiễn, mặc dù tôi không được tính là quý ông lịch thiệp, nhưng vẫn còn hiểu được điểm đạo lý này. Cô đi về trước đi, giữa chúng ta thuộc về quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, không cần phải câu nệ như vậy."
Quan Nhã vuốt vuốt mái tóc,
"Vậy tôi cũng không khách sáo với Lâm tổng nữa."
Nói xong, Quan Nhã mở cửa xe ra, lái xe rời đi.
Đưa tiễn Quan Nhã xong, Lâm Dật đi về phía xe của mình.
Nhưng ngay tại lúc này, ở trước cửa của nhà hàng, anh nhìn thấy được người quen.
Tô Cách, Tống Giai và Thạch Lỵ.
Hôm qua họ còn nói muốn tổ chức liên hoan chúc mừng sinh nhật cho Thạch Lỵ, còn mời cả mình, không nghĩ tới các nàng cũng đặt bữa liên hoan ở nơi này.
Nhưng lúc này, trước mặt của các nàng lại có một cặp đôi nam nữ đang đứng.
Chỉ có điều, bầu không khí giữa hai bên lại chẳng phải hài hòa, còn dường như có chút khẩn trương.
"Tô Cách, thật là trùng hợp, thế mà chúng ta lại gặp nhau ở đây."
Lên tiếng nói chuyện là một người đàn ông mặc trang phục đơn giản bình thường, tóc chải vuốt ngược, trên tay còn đeo theo một chiếc đồng hồ Rolex Green Water Ghost, rất ra dáng một doanh nhân trẻ tuổi.
Tên của người đàn ông này gọi là Hàn Khiếu, là bạn học thời đại học của Tô Cách, cũng là bạn trai cũ của nàng.
Ở bên cạnh anh ta là người phụ nữ mặc bộ váy bó sát liền thân, cách ăn mặc gợi cảm và hở hang.
Hai người khoác cánh tay nhau, vô cùng thân mật.
Tên của người phụ nữ gọi là Khương Kỳ, là bạn gái của Hàn Khiếu.
"Hàn Khiếu, người này là ai? Nghe tên có chút quen tai, không phải là bạn gái trước của anh sao?"
Hàn Khiếu xấu hổ cười một tiếng,
"Đúng vậy, chính là cô ta."
"Hóa ra anh ta chính là kẻ đồi bại kia!"
Biết được thân phận của Hàn Khiếu, Tống Giai bỗng chốc nổi đình nổi đám.
Vốn cho rằng cả đời này sẽ không gặp lại loại người này, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được ở đây.
"Cô là ai?!"
Hàn Khiếu sầm mặt lại,
"Nếu như cô không giữ mồm giữ miệng, có tin tôi tố cáo cô tội xúc phạm người khác hay không?!"
"Tôi nói anh đấy thì sao nào, lớn lên dạng chó hình người, nhưng thực chất bên trong cũng không phải vật gì tốt."
Tống Giai không hề sợ chút nào, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Anh có xứng đáng với những nỗ lực vất vả của chị Tô không? Năm đó nếu không có chị Tô, anh thậm chí còn không có đủ tiền mua vé máy bay sang Mỹ!"
Từ lúc vào làm đến nay, Tô Cách vẫn vô cùng chiếu cố Tống Giai, trong lòng nàng đã sớm coi nhau như chị em.
Hiện giờ nàng gặp phải kẻ đồi bại này, hận không thể lôi ra đánh cho một trận.
Hàn Khiếu nhún vai,
"Tôi thừa nhận, năm xưa cô ta đúng là từng giúp đỡ tôi, nhưng chuyện đó cũng là cô ta tự nguyện. Nếu như cô ta muốn, tôi có thể trả lại gấp mười lần số tiền kia, chỉ cần xem cô ta có muốn hay không."
Lâm Dật đưa tay xoa cằm, người đàn ông này đúng là không ra gì.
Xấu tính rõ ràng, cặn bã rõ ràng.
Mặt dày như da trâu.
Tần Hán cũng không bằng người này.
"Phi, anh làm như chị Tô thèm khát mấy đồng tiền bẩn của anh à!"
"Được rồi, đừng nói nữa."
Tô Cách sa sầm nét mặt, thấp giọng nói.
"Vậy thì được rồi."
Khương Kỳ vẫn ôm hai tay trước ngực, vênh váo đắc ý nói:
"Mau trông coi đám người đi cùng với cô, đừng cả ngày giống như chó điên sủa cắn người."
Ba!
Tô Cách không nói hai lời, tát thẳng một bạt tay vào trên mặt Khương Kỳ.
"Giữ miệng của cô sạch sẽ một chút, tôi không nói lời nào chỉ là lười để ý đến các người, cũng không phải là sợ các người."
Lâm Dật có chút ngoài ý muốn, bà cô này thật đúng là người tính tình nóng nảy mà.
Nước Uống Cho Quý Bà còn phải tiếp tục uống dài dài.
Khương Kỳ bị một cái tát làm cho ngơ ngẩn cả người, biểu lộ đắc ý biến thành tức giận.
"Hàn Khiếu, cô ta đánh em kìa, anh nói xem bây giờ xử lý chuyện này như thế nào?!"
"Tô Cách, con mẹ nó, cô bị bệnh hay sao?!"
Hàn Khiếu chửi mắng:
"Cô biết nàng là ai không?!"
"Cô ta là ai không có quan hệ gì với tôi, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ quản tốt người của tôi, còn anh cũng quản tốt người của anh đi, anh thừa biết tính tình của tôi rồi đấy."
Hàn Khiếu nắm chặt nắm đấm, nếu như người đứng ở trước mặt anh không phải là Tô Cách, có lẽ anh đã sớm động thủ rồi.
"Tô Cách, tôi hi vọng cô có thể nhìn nhận rõ mối quan hệ giữa chúng ta. Tuy rằng trước đây chúng ta từng ở bên nhau, nhưng bây giờ cuộc chơi đã kết thúc, cô không nên quá phận!"
"Làm gì, anh còn muốn đánh người hay sao?"
Tống Giai nói ra.
"Đừng nghĩ các cô là phụ nữ thì tôi sẽ không dám ra tay!"
"Được rồi, không cần để ý bọn họ, một đám đàn bà hung hăng càn quấy mà thôi."
Nói xong, Khương Kỳ nhìn Tô Cách, nói:
"Bảo sao Hàn Khiếu muốn chia tay cô, loại phụ nữ như cô căn bản sẽ chẳng có ai thèm lấy!"
Khương Kỳ khinh thường nói:
"Nóng tính giống hệt một gã đàn ông, không dịu dàng chút nào."
Hàn Khiếu cũng khá là tỉnh táo, dù sao đây cũng là nơi công cộng, mà đối phương còn là phụ nữ, chính mình không thể ra tay được.
"Tô Cách, cô nghe tôi khuyên một câu, sửa đổi một chút tính xấu của mình đi, nếu không thì chẳng ai muốn lấy cô đâu."
"Đánh rắm!"
Tống Giai tiếp tục đáp lại:
"Tôi nói cho các người biết, bạn trai của chị Tô vừa cao ráo, vừa đẹp trai và lại có tiền, hơn nữa còn đối xử rất tốt với chị ấy. So với loại cặn bã như anh, người ta mạnh hơn gấp một vạn lần!"
"Ha ha, cô cũng đừng chọc cười chúng tôi nữa, tôi còn không biết rõ tính xấu của cô ta hay sao? Đại thiếu gia nhà ai lại ăn nhiều đầy bụng, tìm cô ta làm bạn gái chứ?"
Hàn Khiếu châm chọc nói:
"Nếu không phải lúc đầu tôi thấy điều kiện của cô ta tương đối tốt, cũng không có khả năng cặp với cô ta, về điểm này thì các cô cũng không cần lừa mình dối người."
"Đoán chừng là đang cố tình khoác lác, nhe răng trống không. Mặc kệ cho các nàng nói thế nào thì nói đi."
Khương Kỳ nói ra.
Tích tích _ _
Tiếng còi xe truyền đến, cắt ngang cuộc cãi vã của mấy người. Đèn xe sáng loáng khiến cho mọi người không mở mắt ra nổi.
"Đây không phải là chiếc siêu xe Koenigsegg RS sao? Nghe nói hơn 30 triệu nhân dân tệ đấy!" Người vây xem hoảng sợ nói.
"Nhà hàng này thật không tệ mà, đại thiếu gia ngưu bức như vậy cũng đi tới đây ăn cơm."
"Mau chụp một bức ảnh, loại xe cấp bậc này cũng không dễ gì gặp được."
Lâm Dật dừng xe lại bên cạnh Tô Cách và mở cửa xe ra nói.
"Lên xe."
-----
Dịch: MBMH Translate