Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 141 - Chương 139. Khách Sạn Này Là Của Tôi, Trả Tiền Gì Chứ?

Chương 139. Khách Sạn Này Là Của Tôi, Trả Tiền Gì Chứ?
Chương 139. Khách Sạn Này Là Của Tôi, Trả Tiền Gì Chứ?

"Lâm, Lâm Dật?"

Nhìn thấy Lâm Dật ở trên xe, ba cô gái đều bị giật nảy mình, suýt chút kêu lên thành tiếng.

Cái này, đây là tình huống gì? Xe của anh ấy không phải là chiếc FAW ư, làm sao còn lái siêu xe chạy tới?

Chẳng lẽ là siêu xe của Tần Hán cho mượn?

"Anh rể, anh tới thật đúng lúc, chúng em ăn cơm nước xong xuôi rồi, đang muốn trở về đây."

Tống Giai phản ứng rất nhanh, một tiếng anh rể này trực tiếp khẳng định mối quan hệ giữa Lâm Dật và Tô Cách.

"Cái này, anh ta thật sự là bạn trai của Tô Cách?"

Tô Cách đã ngây ngẩn cả người, cũng không phải vì Lâm Dật lái một chiếc xe đua.

Mà chính là anh ta nguyện ý đứng ra giúp đỡ mình ở thời điểm này.

"Chẳng lẽ không thể sao?"

Tống Giai đắc ý nói, trong bụng thì đang rất là vui mừng.

Trước mặc kệ xe này là của ai, nhưng Lâm Dật đã có mặt rất đúng lúc này, thật sự muốn tặng cho anh ấy một nụ hôn mà.

"Chị Tô, anh rể đã đến đón chị, vậy hai người cùng về trước đi. Em và chị Thạch bắt taxi về là được rồi."

Nói xong, Tống Giai đẩy Tô Cách lên xe, Lâm Dật cũng không có nghĩ nhiều như vậy, mang theo Tô Cách cùng nhau rời đi.

"Cám ơn anh."

Tô Cách xụ mặt, cũng không phải bởi vì Lâm Dật, mà do nàng vẫn còn bực tức vì bạn trai cũ trước đó.

"Việc nhỏ thôi."

Lâm Dật thuận miệng nói ra:

"Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô trở về."

"Không về nhà."

Tô Cách có chút lười biếng nói:

"Đi quán bar, anh chọn chỗ nào cũng được."

"Ok."

Lâm Dật không có nghĩ nhiều như vậy, bật hệ thống định vị, đưa Tô Cách đi quán bar ở gần đó.

Không gian ồn ào ở quán bar cho Tô Cách có cơ hội xả stress, uống rượu một bình lại một bình, cho đến khi say mèm hai người mới rời khỏi quán bar.

Bởi vì không biết nhà của Tô Cách ở đâu, Lâm Dật đành đưa nàng tới khách sạn Bán Đảo.

"Ông chủ, bây giờ mới qua mấy ngày mà đã thành công tán đổ à nha?"

Nhìn thấy Lâm Dật dìu theo Tô Cách say mèm, Vương Thiên Long cười hì hì nói.

"Tán đổ cái cọng lông, mở cho cô ấy một gian phòng, rồi tìm mấy nữ nhân viên phục vụ vào thay quần áo cho cô ấy."

Lâm Dật mắng:

"Nặng mấy chục kg, mệt chết tôi rồi."

"Được được được, tôi đi sắp xếp ngay."

Chẳng mấy chốc, Vương Thiên Long gọi mấy nữ nhân viên phục vụ đưa Tô Cách đi về phòng nghỉ, Lâm Dật xem như thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi thu dọn xong, Lâm Dật cũng lười lái xe trở về, mở một gian phòng và ngủ lại ở khách sạn.

Lâm Dật cũng không hiểu rõ về tình huống bên phía Tô Cách, nhưng tâm tình của anh lại thật lâu không thể bình phục được.

Còn có hai mươi phút nữa là đến 0h nửa đêm, một tuần mới đã đến rồi, chuẩn bị có thể mở ra nghề nghiệp mới.

Lâm Dật trợn mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn thời gian phía trên điện thoại di động, vừa thoáng qua thời điểm 0h một cái, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên rõ ràng.

【 Nghề nghiệp mới mở ra (có / không) 】

【 Thể nghiệm nghề nghiệp: Anh chàng shipper. 】

【 Độ hoàn thành nghề nghiệp: 0%. 】

【 Mời ký chủ nhận lấy bao đại lễ nghề nghiệp mới, 10 triệu nhân dân tệ! 】

【 Xe mô-tô Tamburini T12 bản giới hạn số lượng! 】

【 Kỹ xảo lái xe mô-tô cấp bậc đại sư! 】

"Anh chàng shipper?"

Nghề shipper này cũng tính là nghề nghiệp mới phát triển thời gian gần đây, thuộc về loại hình ngành nghề sinh ra theo sự phát triển bùng nổ của mạng lưới Internet.

Người sử dụng ứng dụng có thể trực tiếp đặt hàng ở trên mạng, để shipper có thể giúp đỡ hoàn thành một số nhiệm vụ mua sắm đơn giản.

Ví dụ như ban đêm đi mua thuốc, hoặc là nhận và chuyển tài liệu khẩn cấp.

Lúc Lâm Dật còn ở tại bệnh viện từng nhìn thấy qua sự việc, một anh chàng shipper trợ giúp khách hàng lấy giấy xét nghiệm.

Tóm lại, chỉ cần dùng tiền đúng chỗ, việc gì cũng có thể làm, cũng lại một lần nữa chứng minh năng lực vô hạn của mạng Internet.

Cái nghề nghiệp mới này thật ra không tệ, ít nhất sẽ tự do hơn nhiều so với làm giảng viên ở trường đại học.

"Mở ra nghề nghiệp mới!"

Lâm Dật thầm nói ở trong đầu.

【 Nghề nghiệp cũ tạm thời đóng băng (độ hoàn thành 70%), nghề nghiệp mới đã mở ra. 】

【 Mời ký chủ nhận lấy bao đại lễ khởi nghiệp. 】

"Nhận lấy."

【 Số tiền 10 triệu nhân dân tệ đã chuyển vào tài khoản ký chủ! 】

【 Xe mô-tô Tamburini T12 phiên bản có hạn đã được đặt ở bãi đỗ xe của khách sạn, chìa khóa xe ở trong túi hồ sơ của đơn vị chuyển phát nhanh Thuận Phong nằm ngoài cửa ra vào. 】

【 ‘Kỹ xảo lái xe Mô-tô cấp bậc đại sư’ đã tiến hành ghi vào trong não bộ của ký chủ. 】

Giống với lần đầu tiên khen thưởng chiếc xe Zonda, xe nằm ở tại bãi đỗ xe, chìa khóa xe thì nằm ở trong túi hồ sơ chuyển phát nhanh.

Lâm Dật không hề nghĩ ngợi, mở cửa phòng ra, anh nhìn thấy túi hồ sơ in dấu công ty Thuận Phong nằm an tĩnh ở đó.

Cầm lấy túi chuyển phát nhanh và lấy ra chìa khóa xe ở bên trong, anh nhận thấy chiếc chìa khóa này rất tinh xảo.

Cùng lúc đó, trên điện thoại di động nhận được tin nhắn báo thay đổi số dư từ phía ngân hàng, Lâm Dật cũng lười xem tin nhắn, khẳng định là 10 triệu tệ đã chuyển tới tài khoản.

Chìa khóa xe đã cầm tới tay, chiếc xe mô tô Tamburini T12 lại làm cho Lâm Dật sinh ra sự hứng thú.

Lâm Dật lấy điện thoại mở Baidu ra để tra xét một chút.

Cái này không tìm hiểu thì không biết, tra một cái là giật nảy mình.

Tamburini T12 là tác phẩm để đời của nhà thiết kế nổi tiếng Massimo·Tabu Rini người Italy, bởi vì toàn bộ thân xe hiện lên màu đen, nên được đặt cho một cái tên mỹ miều Hắc Ám Tinh Linh!

Mà giá cả cũng đắt đỏ đến mức làm cho người ta phải tặc lưỡi!

Trong nước có giá bán cao đến 6,5 triệu nhân dân tệ!

Tuy rằng trong đó cũng bao gồm cả khoản tiền thuế kếch xù, nhưng đối với một chiếc xe mô tô mà nói, mức giá cả này đã là giá trên trời.

Nhìn thấy chiếc xe mô-tô có ngoại hình khoa trương với thiết kế như BMW, Lâm Dật một lần nữa cảm thán, hệ thống thực sự ra tay quá hào phóng.

Vậy mà đưa một chiếc xe mô-tô đắt như vậy để cho mình đi làm shipper.

Hệ thống trâu bò!

Hiện tại, phần quà dành cho nghề nghiệp mới đã hoàn tất, mở ra cái nghề nghiệp thứ ba, nhưng vẫn còn có một vấn đề được bày ra ở trước mặt Lâm Dật.

Đoán chừng cái nghề nghiệp shipper này cũng tương tự hai cái nghề nghiệp trước, nhiệm vụ trước mắt cũng sẽ không quá khó, nhưng nhiệm vụ cuối cùng khẳng định sẽ rất khó khăn, phải hao phí một chút thời gian mới có thể hoàn thành.

Vì vậy, chờ đến khi cái nghề nghiệp này gần hoàn thành xong, cần phải trì hoãn tốc độ mở ra nghề nghiệp mới, tập trung làm cho xong ba nhiệm vụ cuối cùng của ba nghề nghiệp này mới được.

Kéo dài quá lâu cũng không phải là chuyện tốt.

Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Dật tỉnh cả ngủ. Xe mô tô đã chuyển đến tay mình, trước tiên đi xem phần thưởng một chút rồi nói tiếp.

Nghĩ đến đây, Lâm Dật lại một lần nữa mặc quần áo chỉnh tề, cầm lấy chìa khóa xe đi đến bãi đỗ xe của khách sạn.

Nhìn thấy chiếc T12 trị giá 6,5 triệu nhân dân tệ, Lâm Dật cũng có chút cảm xúc bành trướng.

Mặc dù trước đây anh chưa từng chạy qua xe mô tô, nhưng với phần thưởng ‘kỹ xảo điều khiển mô-tô cấp đại sư’ của hệ thống thì việc khống chế một chiếc xe nhỏ như thế này, vẫn không là vấn đề gì lớn.

Ngoại trừ xe mô tô ra, Lâm Dật phát hiện ở bên cạnh xe mình còn còn có một cái hộp to.

Khi mở hộp ra xem thì thấy bên trong có chiếc mũ bảo hiểm đi kèm với xe T12, Lâm Dật lại kiểm tra thêm một chút, phát hiện ra chiếc mũ này cũng không còn sản xuất nữa, nó trở thành đồ chơi riêng trong tay người sưu tầm.

Nếu như dùng để mua bán mà nói, giá trị tối thiểu nhất cũng phải từ 500 ngàn tệ trở lên!

Đội chiếc mũ bảo hiểm lên, Lâm Dật cắm chìa khoá vào ổ và đạp chân ga, tiếng gầm gừ vang vọng khắp bãi đỗ xe.

Lâm Dật phát hiện, mặc dù giá trị không đuổi kịp siêu xe, nhưng nó lại phát ra tiếng gầm vô cùng êm tai, kích thích hooc-môn của mỗi người đàn ông.

Buổi tối không có ai, Lâm Dật cưỡi chiếc T12 ra ngoài, chạy hơn nửa giờ trên đường cao tốc ở vùng ngoại ô thành phố Trung Hải, mới cảm thấy đã nghiền.

Cho đến lúc này anh mới hiểu được, vì sao hiện tại đang thịnh hành chạy siêu xe thể thao, nhưng xe mô-tô vẫn như cũ có một chỗ đứng nhất định.

Loại tốc độ nhanh như chớp mang đến cảm giác chạy ngược cơn gió, thật sự không phải siêu xe có thể so sánh.

Sau khi trải nghiệm tốc độ của T12, Lâm Dật quay trở về phòng khách sạn và rửa mặt nghỉ ngơi.

Bởi vì đi ngủ quá muộn, sáng ngày hôm sau mãi hơn 9 giờ anh mới tỉnh dậy, còn là bị điện thoại của Tô Cách đánh thức.

"Hôm qua là anh đưa tôi về khách sạn?"

"Ngoại trừ tôi thì còn có thể là ai?"

"Anh, anh đang ở đâu?"

"Ở phòng bên cạnh."

"Hả, tôi biết rồi."

Nói xong, Tô Cách lập tức tắt điện thoại, không bao lâu sau căn phòng Lâm Dật đang ở vang lên tiếng gõ cửa.

Khi mở cánh cửa mở ra, Lâm Dật phát hiện Tô Cách đã ăn mặc chỉnh tề đứng ngoài.

"Cám ơn anh, Lâm Dật."

"Buổi tối hôm qua cô nói cám ơn rồi."

Lâm Dật ngáp một cái rồi nói:

"Chờ tôi một lát, tôi đi rửa mặt đã."

Sau mười phút, Lâm Dật rửa mặt xong xuôi, hai người cùng nhau rời đi.

"Cô đi làm gì đấy?"

Nhìn thấy Tô Cách đi về phía quầy tiếp tân, Lâm Dật hỏi.

"Trả tiền phòng."

Tô Cách tự nhiên nói.

"Khách sạn này là của tôi, trả tiền gì chứ."

-----

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 139.
Bình Luận (0)
Comment