Sao?
"Anh nói cái gì? Khách sạn này là của anh?"
Tô Cách trợn trừng đôi mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Dật, giống như nghe được chuyện gì đó không thể tin nổi.
"Nếu như không phải khách sạn của tôi, cô cảm thấy tôi sẽ dẫn cô tới chỗ sang trọng thế này sao? Tiền của tôi cũng không phải gió lớn thổi tới đâu."
"Điều này. . ."
Tô Cách không thể nào phản bác lại được, Lâm Dật nói cũng có đạo lý, dù sao thì vẫn còn đang ở khách sạn Bán Đảo anh ấy cũng không cần khoác lát với mình, mình chỉ cần đi hỏi một câu chẳng phải loài đuôi ngay hay sao.
"Nếu như anh là ông chủ của khách sạn Bán Đảo, vậy chiếc xe thể thao hôm qua là..."
"Cũng là của tôi."
Lâm Dật nhìn Tô Cách,
"Cô sẽ không nghĩ rằng tôi đi mượn xe chứ?"
"Anh và Tần Hán có quan hệ tốt như vậy, tôi còn tưởng rằng đó là xe của Tần thiếu."
"Mượn cái cọng lông, anh ta còn phải mượn xe của tôi đó."
Tô Cách: ? ? ?
Tần Hán đại danh đỉnh đỉnh còn đi phải mượn xe của Lâm Dật? !
Vậy anh ta có bao nhiêu tiền? Tại sao trước đó vẫn luôn ẩn giấu, bất hiển sơn bất lộ thủy (*)?
(*) ý nói những người không hiển lộ tài năng
"Anh có tiền như vậy, vì sao còn tới làm việc ở trường đại học?"
"Trải nghiệm cuộc sống, nếu không thì làm gì? Ngồi ăn rồi chờ chết à?"
"Anh công tác ở trường học để trải nghiệm cuộc sống? !"
Tô Cách cảm thấy rất ngoài ý muốn, thậm chí có chút vô cùng xấu hổ.
Nhìn vào tình huống hiện tại, thân phận đại thiếu gia của Lâm Dật khẳng định quá rõ ràng.
Người ta đến chỗ làm cũng chỉ là để chơi đùa, chính mình lại chuyên môn nhằm vào người ta hăm dọa trừ lương, trừ thưởng các thứ.
Thật quá mất mặt đi.
Lâm Dật không có suy nghĩ nhiều như vậy, đưa Tô Cách lên xe.
Lần này anh đưa Tô Cách về trường đại học xong cũng định làm thủ tục từ chức.
Nghề nghiệp mới đã mở ra, công tác trợ lý Uỷ ban đoàn ở trường đại học cũng không cần phải làm nữa.
Ngồi ở ghế phụ trên siêu xe của Lâm Dật, cuối cùng Tô Cách cũng hiểu ra vì sao nhiều cô gái đều ưa thích ngồi vào ghế phụ trên xe thể thao như vậy.
Cũng không phải là có bao nhiêu dễ chịu, mà chính là loại ánh mắt hâm mộ của người khác, thật sự có thể thỏa mãn một loại hư vinh trước nay chưa từng có.
"Chuyện tối ngày hôm qua, cám ơn anh."
"Có gì mà phải cảm ơn, chẳng qua là cảm thấy có chút ngứa mắt nên ra tay giúp đở mà thôi."
"Tôi chính là cảm thấy còn tức giận, cảm giác vẫn còn một bụng lửa giận không thể phát tiết ra ngoài. Hôm qua tôi vẫn quá kiềm chế, sớm biết thế thì tôi đã thưởng cho đôi cẩu nam nữ kia mỗi người một cái tát rồi, như vậy mới có thể hả giận."
Tô Cách tức giận bất bình nói:
"Tùy tiện ăn một bữa cơm thôi, vậy mà lại gặp phải hắn. Thật sự là gặp vận đen tám đời."
Lâm Dật cười cười, không lên tiếng nữa. Bà chằn này quả nhiên là con cọp cái.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Thời điểm chiếc Koenigsegg chạy đến trường đại học Sư Phạm, nhất thời đưa tới thu hút vô số ánh mắt mà nhiều tiếng kinh hô.
Ở trong trường học, ánh mắt của mọi nam nữ sinh viên đều dán thẳng vào chiếc siêu xe.
Đối với dạng trường học có cấp bậc như đại học Sư phạm cũng không có loại đại thiếu gia đỉnh cấp kia, đến cùng là ai chạy chiếc siêu xe 30 triệu tới trường học đây?
Nhìn thấy Lâm Dật và Tô Cách bước xuống từ trên xe.
Toàn bộ ánh mắt của nữ sinh viên trong trường đều rơi xuống trên người Lâm Dật.
"Không phải chứ, chiếc xe này lại là của thầy Lâm?"
"Trước đây tớ chỉ coi thầy là nam thần trong mộng, không ngờ rằng thầy ấy còn là nam Tài Thần."
"Thật muốn được ngồi trên ghế phụ của thầy Lâm một chút, chỉ tiếc là chỗ đó của tớ không lớn bằng của chủ nhiệm Tô."
Nghe thấy tiếng sinh viên ngạc nhiên hò hét, Tô Cách nhìn sang Lâm Dật,
"Có chuyện này tôi vẫn muốn hỏi, không phải anh có xe đua à, vì sao trước đây lại lái một xe FAW cũ kỹ đi làm, tự làm mất thân phận của chính mình?"
"Trường học là chỗ học tập, nếu như tôi lái siêu xe tới trường, chẳng phải biến thành trang bức à. Cô thấy tôi có giống loại người thích cao điệu như vậy không?"
"Nói cũng đúng."
Tô Cách gật đầu nói, vô cùng nhất trí với cách làm của Lâm Dật.
Dạng phẩm chất này có lẽ rất khó gặp được ở trên người của một đại thiếu gia.
"Vậy thì tại sao hôm nay anh lại lái chiếc xe này tới trường? Là bởi vì không kịp đổi xe sao?"
"Tôi đến thu dọn đồ đạc để từ chức, cho nên lái xe gì cũng không ảnh hưởng."
Lâm Dật nói ra.
"Anh nói cái gì? Anh muốn từ chức?"
Nghe nói như thế, Tô Cách chợt hét lên, vô cùng khó hiểu nhìn Lâm Dật,
"Tại sao lại muốn từ chức?"
"Trước đó không phải mới nói rồi sao, tôi tới đây chính là trải nghiệm cuộc sống, hiện tại trải nghiệm cũng không sai biệt lắm, tôi cũng nên rời đi."
Lâm Dật cười nói:
"Mà không phải cô vẫn luôn không chào đón tôi ư, tôi đi cô không phải rất vui vẻ sao."
Tô Cách trầm ngâm không nói, nàng cảm thấy hối hận với những hành vi trước kia của mình.
"Lâm Dật, thật xin lỗi. Hy vọng anh có thể nhận lời xin lỗi của tôi."
"Tôi cũng không phải người có bụng dạ hẹp hòi như vậy, chỉ là tôi có chút tò mò. Hai người chúng ta cũng chưa từng quen nhau, tại sao cô cứ luôn nhằm vào tôi làm gì?"
Tô Cách do dự một chút, sau đó kể lại cho Lâm Dật nghe toàn bộ sự việc xảy ra trước cửa nhà hàng thịt nướng vào một tuần trước.
"Không phải chứ? Cứ như vậy mà cô đã phán định tôi là kẻ đồi bại rồi?"
Lâm Dật đậu đen rau muống nói.
"Chuyện này còn không phải đã quá rõ ràng rồi sao."
Tô Cách lộ vẻ tức giận nói,
"Nhưng hiện giờ tôi đã suy nghĩ minh bạch, cách làm trước đây của tôi đúng là rất cực đoan, cho nên tôi xin lỗi anh."
"Việc này phải nói cho rõ, tôi không có làm gì hết. Cô gái kia là một người bạn của tôi, nàng chỉ là uống rượu say, nhưng cũng không phải là do tôi chuốc rượu nàng."
Lâm Dật muốn minh oan cho mình:
"Hơn nữa, tôi đi tới tiệm thuốc cũng không phải để mua bao cao su, mà chính là mua thuốc giải rượu và dầu. Cô động não suy nghĩ một chút xem, với ngoại hình đẹp trai và giàu có như tôi, thì cô cảm thấy tôi còn cần chuốc say một cô gái, mới có thể đưa nàng tới khách sạn sao?"
"Cô tin hay không, hiện tại tôi chỉ cần nói một tiếng, toàn bộ sinh viên nữ của đại học Sư Phạm này đều có thể chủ động xếp hàng đến khách sạn chờ tôi?"
Tô Cách như được thể hồ quán đỉnh vậy, dường như tỉnh táo hơn nhiều.
Đúng như những gì mà Lâm Dật vừa nói, lấy điều kiện của bản thân anh ta thì thật sự không cần thiết phải làm chuyện như vậy.
Hơn nữa cô gái mình bắt gặp lúc đó cũng không phải là loại hình đẹp như tiên nữ, đúng là mình đã hiểu lầm anh ta.
"Mà cô suy nghĩ lại một chút, tình huống buổi tối ngày hôm qua có phải rất giống với câu chuyện bảy ngày trước đó hay không? Cô cũng uống say và bị tôi đưa đến khách sạn, nhưng tôi đã làm gì đối với cô chưa?"
"Anh nói cái gì thế."
Tô Cách khuôn mặt đỏ lên,
"Tôi biết mình sai rồi, anh đừng chấp nhặt với tôi nữa, như vậy còn không được sao?!"
"Vừa rồi tôi đã nói không có bụng dạ hẹp hòi như vậy, câu chuyện lúc trước hãy để cho nó qua đi."
"Vậy sau này anh còn có thể kéo tôi chơi game không?"
"Chơi cái lông, chơi gà như vậy ai dám kéo cô theo. Nếu không phải do cô, buổi sáng hôm nay tôi đã lên cấp Vương giả rồi."
"Tôi đúng là có chút dễ mất mạng, nhưng anh cũng không nên nói tôi như vậy."
Tô Cách không tình nguyện nói ra:
"Đúng rồi, sau khi từ chức, anh dự định làm gì? Chẳng lẽ tiếp tục trải nghiệm cuộc sống sao?"
Lâm Dật gật gật đầu,
"Đi làm shipper, nhẹ nhõm tự tại."
"Không phải chứ, người giống như anh mà đi làm công việc shipper? Không xứng với giá trị con người chút nào."
"Trải nghiệm cuộc sống khó khăn chốn nhân gian, cô không hiểu đâu."
"Tôi thật sự là không thể lý giải được."
Tô Cách cười lấy lòng,
"Tuy nhiên, nếu anh đi làm shipper, thì sau này tôi có thể đặt đơn hàng chỗ anh rồi?"
"Cô có thể đừng cười bỉ ổi như vậy được không? Chỉ là đặt đơn hàng shipper mà thôi, tại sao cảm giác cô hình như muốn gọi một con vịt?"
Tô Cách cười ha ha một tiếng.
Sau đó, Tô Cách và Lâm Dật cùng đi đến bộ phận nhân sự làm thủ tục, xem như chính thức khai trừ khỏi công tác ở Ủy ban đoàn của nhà trường.
Thủ tục từ chức được hoàn tất, Lâm Dật đi về thu dọn đồ đạc.
Biết được thông tin Lâm Dật đã từ chức, mọi người của phòng làm việc đều vô cùng không muốn.
Nhưng Tô Cách cũng không có công bố thân phận của Lâm Dật, dù sao anh ta không hề muốn cao điệu.
Tống Giai còn đề nghị, muốn mời Lâm Dật ăn cơm chia tay, nhưng cũng bị anh uyển chuyển từ chối.
Bèo nước gặp nhau mà thôi, chia tay đơn giản thế này cũng được rồi.
Sau khi thu dọn xong đồ vật của mình, Lâm Dật vừa mới rời khỏi trường học, thì nhận được điện thoại của Triệu Kỳ.
"Thầy Lâm, tại sao thầy lại từ chức thế, có phải thầy không hài lòng về chuyện gì đó hay không? Thầy cứ nói với tôi, tôi sẽ đích thân xử lý."
"Không phải như ngài nghĩ đâu."
Lâm Dật cười ha hả nói:
"Vốn dĩ tôi đến đại học Sư Phạm là để trải nghiệm cuộc sống, hiện tại đã trải nghiệm xong nên muốn rời đi, chuẩn bị thay đổi một công việc khác."
"Vậy thấy cứ tạm giữ chức là được rồi, cũng không cần từ chức. Bên phía nhà trường vẫn trả lương đều cho thầy, thầy muốn rời khỏi trường học thì làm sao bây giờ?"
"Chức vị Phó hiệu trưởng danh dự cứ tiếp tục treo cho tôi. Nếu nhà trường có chuyện gì cần hỗ trợ, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Triệu Kỳ nghe xong mới nhẹ nhàng thở ra,
"Điều đó thì thật phải cám ơn thầy Lâm rồi, tôi đại biểu cho 7800 sinh viên của đại học Sư Phạm Trung Hải, hướng về thầy biểu thị lòng biết ơn từ tận đáy lòng."
"Hiệu trưởng Triệu khách khí rồi, đều là việc tôi nên làm."
Đơn giản trao đổi vài câu với Triệu Kỳ xong, Lâm Dật lái xe về tới khách sạn Bán Đảo.
Giờ đã gần trưa rồi, chuẩn bị giải quyết bữa cơm trưa đã.
"Ngài có đơn đặt hàng mới, xin chú ý kiểm tra và tiếp nhận."
----
Dịch: MBMH Translate