Vừa cơm nước xong xuôi, Lâm Dật nhận được thông báo có đơn đặt hàng.
"Đêm qua vừa đăng ký thành công, vậy mà giờ đã có đơn đặt hàng rồi?
Tốc độ này không phải có chút quá nhanh chứ?"
Mở điện thoại di động ra, Lâm Dật nhìn thấy nội dung ở phía trên đơn đặt hàng.
Bảo mình đi đến Magic Music Piano Shop và mua một cái giá đỡ dành cho đàn Piano dùng để đỡ nhạc phổ.
Trừ cái đó ra, phía trên còn có giá cả của từng loại, chính mình chỉ cần dựa vào đó để mua là được rồi.
Nhưng mà cần ứng trước tiền mua đồ cho khách hàng, chờ đến khi giao hàng thì khách mới trả tiền.
Đối với Lâm Dật mà nói, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Bởi vì nguyên nhân có được trí tuệ bậc của Hiền giả, Lâm Dật cũng có hiểu đôi chút tri thức về phương diện đàn piano.
Cái gọi là giá đỡ nhạc phổ, thật ra tương tự với loại giá đỡ điện thoại di động, chỉ có điều đây là giá đỡ dành cho đàn piano.
Sau khi định vị địa điểm của cửa hàng Magic Music Piano trên điện thoại di động, Lâm Dật thu dọn thoáng qua một chút và chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Nhưng lần này, Lâm Dật không có ý định lại chạy chiếc Koenigsegg kia.
Chiếc mô-tô phiên bản giới hạn trị giá 6,5 triệu không thơm sao?
Sau khi ăn cơm nước no nê, Lâm Dật đi ra khỏi khách sạn Bán Đảo.
Lúc này, có mấy người đứng ở trước xe mô-tô của Lâm Dật, còn chỉ trỏ, hùng hùng hổ hổ, không biết xảy ra chuyện gì.
"Cái quái gì thế, một cái mô-tô tồi tàn lại đỗ ngang ở chỗ này, làm hại ông đây không có chỗ dừng xe."
Người đàn ông nói chuyện tên là Thường Đức Quân, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ vest màu đen, trông giống như một người đàn ông thành đạt.
Khi mở miệng quát tháo ông còn nhìn ngó bốn phía xung quanh, dường như đang muốn tìm chỗ đậu xe.
"Hiện tại những người shipper này cũng quá đáng, chỗ để xe của khách sạn Bán Đảo chật hẹp như vậy, thế mà còn để mô-tô dừng ở nơi này, còn không cảm thấy xấu hổ sao."
Nói chuyện chính là một người phụ nữ trang điểm dày đậm, mặc chiếc váy ngắn kèm tất đen, trên nét mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ nồng đậm.
"Chiếc xe mô-tô này có kiểu dáng không tệ lắm, chắc không phải là xe của shipper đâu, có thể là của những kẻ đam mê xe mô-tô kia."
"Em ghét nhất là những người cưỡi mô-tô kia, không mua nổi chiếc xe hơi tốt, cả ngày cưỡi cái mô-tô cũ kỹ chạy ở trên đường, còn tự gọi một mình là muốn tìm cảm giác ‘tình hoài’, nghe cũng muốn buồn nôn."
"Anh cũng thấy phiền với mấy gã nghèo hèn thích phóng xe hai bánh đó, coi một chiếc mô-tô tồi tàn giống như đồ gia truyền nhà mẹ hắn truyền lại vậy, cả ngày không phải lau chùi thì cũng sờ mó, nhìn thấy mà phiền."
Thường Đức Quân mắng theo.
"Anh yêu, vậy làm sao bây giờ? Trong thời gian ngắn hình như sẽ không tìm được chỗ đậu xe, em không chờ đợi kịp nữa rồi."
Đưa bàn tay sờ soạng trên mông nữ nhân một cái, Thường Đức Quân cười tủm tỉm nói:
"Em là con đàn bà thật phóng đãng, tại sao còn gấp gáp hơn cả anh chứ?!"
"Còn không phải do anh thông đồng, nếu như không nhanh một chút là nước tràn Kim Sơn mất."
Nữ nhân nũng nịu nói.
"Đừng có gấp, chút chuyện nhỏ này có thể làm khó anh sao, anh đây là người nắm trong tay sức mạnh đồng tiền."
Nói xong, Thường Đức Quân rút từ trong ví tiền ra hai tờ 100 nhân dân tệ, quay sang những người đi lại ở ven đường nói:
"Có ai nguyện ý giúp đỡ chuyển chiếc mô-tô này đi không? Sau đó tôi sẽ trả mỗi người 100 tệ."
Nghe được có việc kiếm tiền, mọi người đi qua đều hai mắt tỏa sáng.
"Tiên sinh, ngài xác định nếu khiêng chiếc xe mô tô này đi, thì cho chúng tôi 100 tệ sao?"
"Đương nhiên?"
Thường Đức Quân nâng cao cái bụng phệ, chỉ chỉ xe của mình,
"Tôi chạy chiếc xe Audi A8 trị giá hơn 1 triệu tệ, với một người có thân phận như vậy, các người cảm thấy tôi sẽ lừa bịp sao?"
"Vâng vâng vâng, chúng tôi sẽ giúp một tay khiêng nó đi."
Ở trước sự chi phối của kim tiền, hai người qua đường dùng toàn bộ sức lực khiêng chiếc mô-tô của Lâm Dật sang một bên, từ đó tạo ra vị trí trống để đỗ xe.
Mà Thường Đức Quân cũng đỗ xe vào đó.
"Anh yêu, anh thật giỏi, thế mà có thể nghĩ đến cái biện pháp này."
"Thấy rồi chứ? Đây chính là sức mạnh của đồng tiền."
Thường Đức Quân đắc ý nói:
"Nếu như dừng xe ở ven đường, chúng ta sẽ phạt bị phạt gấp ba lần số tiền 100 tệ, so sánh ra thì chúng ta còn lời 200 tệ. Chỗ khác biệt khi chúng ta trở thành kẻ có tiền, chính là bởi vì chúng ta hiểu được cách ứng phó với mọi tình huống, mà những thứ tên cưỡi mô tô nghèo hèn ti tiện này mãi cũng sẽ không nghĩ ra được."
Thường Đức Quân thoải mái ghê gớm, chính mình chủ động tán tỉnh nàng hơn nửa tháng, hôm nay mới hẹn hò được đi khách sạn.
Vì trang bức, ông ta còn cố ý đi thuê một chiếc xe Audi A8, chưa từng nghĩ hiệu quả thế mà tốt như vậy, vừa nhìn thấy mình lái xe đến đón, cô ta đã lập tức mê muội sà vào lòng mình.
Bây giờ lại xuất hiện một cơ hội trang bức tốt như vậy, đoán chừng cô ta đã không thể rời bỏ mình nữa rồi.
"Ừm vâng, chỉ giỏi nói ngon ngọt, người ta ưa thích anh chính vì loại khí chất của một người đàn ông thành đạt như vậy đấy."
"Được rồi, lãng phí thời gian dài như vậy, chúng ta đi vào thôi."
Thường Đức Quân cười híp mắt nói.
"Ừm vâng, em cũng không kịp đợi nữa rồi."
Nói xong, cô gái nhìn chiếc xe mô tô của Lâm Dật,
"Phi, cái mô tô bỏ đi này, làm chậm trễ hết việc của chúng ta."
"Đúng thế."
Thường Đức Quân đi qua, giơ chân đá vào bên trên xe khiến cho chiếc mô tô của Lâm Dật ngã xuống đất.
Mặc dù không có tính tổn thương thực sự, nhưng mặt sơn đã bị làm xước.
Mà trước khi đi, ông ta vẫn không quên mắng chửi:
"Hôm nay cho con mẹ ngươi chút giáo huấn, nhìn xe về sau ngươi còn dám mùa mắt đỗ xe bậy bạ hay không."
Mắng một tràng xong, hai người giảm bớt lửa giận hơn phân nửa, cao hứng bừng bừng đi về phía cửa khách sạn.
Nhưng đi chưa được mấy bước, chợt thấy Lâm Dật ngăn ở trước mặt mình.
"Mày có chuyện gì, chó ngoan không cản đường, cút xa một chút, đừng cản đường của ông đây."
Thường Đức Quân mắng.
"Đá đổ xe mô tô của tôi xong, rồi cứ dễ dàng như vậy rời đi sao? Hai người các người có phải suy nghĩ nhiều hay không?"
Lâm Dật hời hợt nói.
"Suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra chiếc mô tô tồi tàn này là của mày."
Thường Đức Quân cười khẩy nói:
"Hôm nay ông đây dạy cho mày một bài học, về sau đừng có mù mắt đỗ xe tùm lum như thế. Lần này mới đạp nó một chân là nhẹ, lần sau tao sẽ trực tiếp đập nát."
"Thật sự là ngưu bức, có bản lĩnh thì bây giờ ông đập luôn đi."
Lâm Dật vừa cười vừa nói:
"Làm sao, mày tưởng ông đây không dám?"
"Nếu ông dám làm thật thì trực tiếp ra tay đi, sao phải nói nhảm mãi vậy? Nhưng tôi nói việc xấu trước, ông nên suy nghĩ kỹ một chút xem bản thân có thể bồi thường nổi hay không."
"Móa, không phải chỉ là một chiếc mô tô cũ kỹ à, chiếc xe Audi A8 này của ông đây có thể mua 100 chiếc mô tô tồi tàn như thế này."
"Nên nói thì tôi đều đã nói, nếu như ông thật có lá gan, vậy thì chậc chậc, cũng để cho tôi nhìn xem ông làm thế nào mua 100 chiếc mô tô như thế này."
"Mẹ kiếp, mày cho rằng ông không dám sao?!"
Mắng xong một câu, Thường Đức Quân hùng hổ mở cốp sau xe mình ra, cầm lấy một bộ cờ lê, hung hăng lao tới đập chiếc mô tô của Lâm Dật.
Đập liên tục vài chục cái, khiến cho ngay cả ống bô xe đều bị tróc ra, mới thở hồng hộc dừng lại.
"Thấy chưa, hôm nay tao nện xe của mày, mày có phục hay không?"
"Phục."
Lâm Dật cười rộ lên, dựng thẳng ngón tay cái nói ra:
"Đầu của ông đúng là cứng."
"Phục thế là được."
Thường Đức Quân vênh váo tự đắc nói.
Sau đó từ trong ví tiền lấy ra một xấp tờ 100 nhân dân tệ, ít nhất có đến 2000 tệ.
"Cầm lấy đi sửa xe của mày đi, ông đây là có tiền, không giống với mấy loại cưỡi mô tô nghèo hèn các người. Chỗ này đoán chừng còn có thể thừa không ít, buổi tối mua thêm cho mình cái đùi gà, bồi bổ thân thể."
"Anh yêu, anh thật giỏi, dễ dàng khuất phục hắn ta, nhìn xem từ nay về sau hắn còn dám đỗ xe loạn nữa hay không."
"Ông có thái độ bồi thường tiền cũng rất thẳng thắn chủ động, nhưng tôi muốn nói là chút tiền ấy dường như căn bản không đủ bồi thường."
"Không đủ bồi thường?"
Thường Đức Quân cười lạnh một tiếng,
"Làm sao, còn muốn giả vờ bị đụng xe? Tao nói cho mày biết, tao đã thấy nhiều loại mô tô rác rưởi kiểu này rồi, giá thị trường tuyệt đối không cao hơn 10 ngàn nhân dân tệ. Ông đây cho mày 2000 tệ đã là cái giá trên trời rồi, đừng cho thể diện mà không cần."
"Đúng thế, tuổi quá trẻ cũng đừng giả vờ bị người khác đụng xe, cẩn thận chúng tôi báo cảnh sát bắt cậu đấy!"
Người phụ nữ nói.
"Chút giá trị con người của các người còn không đến mức để cho tôi phải giả vờ bị đụng xe."
Lâm Dật nhàn nhạt nói:
"Có thể các người còn không biết một điểm, chiếc mô tô này của tôi là Tamburini T12, tính cả tiền thuế quan, ở Hoa Hạ có giá bán là 6,5 triệu nhân dân tệ. Hiện tại sơn xe bị làm xước, ống thoát khí cũng rơi mất, ông chỉ bồi thường cho tôi hơn 2000 tệ, tính kiểu gì cũng thấy có vẻ hơi ít đi."
----
Dịch: MBMH Translate