Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người ở đây đều sửng sốt.
"Mày nói cái gì, chiếc mô tô này trị giá 6,5 triệu tệ?"
Lâm Dật giang tay ra nói,
"Nếu như ông không tin, có thể tự mình lên mạng kiểm tra, từ khóa là Tamburini T12 "
Hai người đều mang nét mặt ngơ ngác, vội vàng lấy điện thoại di động ra và bắt đầu kiểm tra giá cả.
Cùng lúc đó, những người đi đường đang dừng lại hóng chuyện ở bên cạnh cũng không nhịn được tò mò, đều lấy điện thoại di động ra search từ khóa.
Nhưng chỉ sau vài giây đồng hồ, toàn bộ những người này cũng đều đông cứng nét mặt, tất cả đều ngây người như phỗng nhìn về phía chiếc xe mô tô nằm trên mặt đất kia.
Bởi vì trên mạng internet đã viết giá cả công khai, chiếc xe mô tô này đúng là 6,5 triệu nhân dân tệ!
Hơn nữa còn là phiên bản giới hạn số lượng, có giá trị sưu tầm cực cao, giá tiền 6,5 triệu nhân dân tệ đã là vô cùng rẻ.
"Không phải ông nói chiếc xe Audi A8 của ông mua được hơn 100 chiếc mô tô loại này sao? Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Audi A8 có thể bán được với giá hơn 100 triệu tệ đấy."
Sắc mặt hai người trắng bệch, suýt chút sợ tè ra quần.
Dù có nằm mơ thì bọn họ cũng không nghĩ tới, vậy mà chiếc mô tô này trị giá nhiều tiền đến như vậy.
"Người anh em, chúng ta có lời muốn nói, chúng ta thật sự không phải cố ý."
Lâm Dật: ? ? ?
"Đầu óc của ông để cho lừa đá sao? Chính ông cầm cờ lê đập chiếc mô tô của tôi, còn nói không phải cố ý?"
"Không không không, tôi nói sai, ý của tôi là tôi không biết chiếc xe này đắt giá như vậy, nếu không tôi cũng không dám làm chuyện như vậy."
Thường Đức Quân nói lắp ba lắp bắp, mồ hôi lạnh đã thấm ướt quần áo trên người.
Có thể bỏ ra 6,5 triệu tệ để mua một chiếc xe gắn máy, người này nhất định là đại thiếu gia siêu cấp phú hào.
Đối với loại người này, chính mình căn bản không thể nào đắc tội nổi.
Hiện tại chiếc mô tô bị hư hỏng thành dạng này, cho dù bán cả người mình cũng không thể đền nổi.
"Không phải vừa rồi ông còn rất ngưu bức sao, bây giờ lại biết sợ rồi?"
"Sợ sợ."
Thường Đức Quân cười theo nói ra:
"Chúng ta cứ bình tĩnh nói chuyện, xin anh tuyệt đối đừng nổi nóng."
"Tôi vẫn còn có việc bận, lười nhác cãi cọ với ông. Đợi lát nữa tôi gọi người tới, đến lúc đó các người tự mình thương lượng đi."
Nói xong, Lâm Dật gọi bảo vệ ở cổng tới.
"Đi gọi Vương Thiên Long tới đây."
"Vâng."
Thấy sự việc không có bất kỳ khả năng giảng hòa nào, người phụ nữ trang điểm dày đặc nói:
"Anh yêu, cho dù chiếc mô tô này của hắn rất đắt, nhưng con người anh cũng giá trị hơn trăm triệu, bồi thường cho hắn mấy trăm ngàn tệ cũng không có vấn đề gì chứ."
"Đúng, không có vấn đề gì."
Thường Đức Quân quệt qua mồ hôi lạnh, nói ra:
"Trước tiên đừng có gấp, chuyện này còn có khả năng hòa giải."
"Vậy thì tốt quá."
Thường Đức Quân nhìn Lâm Dật,
"Người anh em, cậu biết quản lý Vương Thiên Long của khách sạn này không?"
"Làm sao? Ông cũng quen biết?"
"Tôi tự nhiên là không biết Vương quản lý, nhưng anh trai tôi và Vương Thiên Long là anh em. Mượn cái tầng quan hệ này, chúng ta cũng coi như là người một nhà, có thể nể mặt một chút hay không?"
"Chờ Vương Thiên Long tới, ông xem anh ấy có dám để tôi phải nể mặt hay không đã."
Đúng lúc này, Vương Thiên Long vội vã chạy ra từ trong khách sạn, Thường Đức Quân bước nhanh tới nghênh đón.
"Anh Vương, tôi xảy ra chút chuyện ở đây, cần anh đến hòa giải giúp một chút."
Nhìn thấy Thường Đức Quân, Vương Thiên Long sững sờ,
"Anh là ai?"
"Tôi là Thường Đức Quân, anh trai tôi là Thường Đức Hải, mấy ngày trước anh ấy nói với tôi là ăn cơm cùng anh ở đây."
"À tôi biết cậu rồi."
Vương Thiên Long nói ra.
Thấy Vương Thiên Long biết mình là người nào, Thường Đức Quân vui sướng bừng bừng nói:
"Vừa rồi tôi và người anh em này xảy ra một chút chuyện hiểu lầm, nhất thời xúc động đập chiếc mô tô của cậu ta. Anh Vương, anh giúp đỡ điều giải một chút, dù sao tôi cũng không phải cố ý."
"Điều giải cái lông ấy!"
Vương Thiên Long học Lâm Dật mở miệng tức giận mắng:
"Cậu có biết mình đã gây ra chuyện lớn rồi không?"
Thường Đức Quân ngượng ngùng cười một tiếng,
"Tôi biết lỗi sai ở bản thân tôi, nhưng anh cùng anh trai tôi không phải anh em tốt sao? Giúp một chuyện nhỏ này cũng không có vấn đề gì đi."
"Anh trai cậu thì nhằm nhò gì, tôi nói cho cậu biết, người sở hữu chiếc mô tô kia chính là ông chủ toàn quyền của khách sạn Bán Đảo chúng tôi. Toàn bộ khách sạn đều là của ngài ấy, cậu muốn cho tôi đứng ra điều giải? Tôi điều giải con mẹ nhà cậu."
Lời này vừa nói ra, Thường Đức Quân lập tức trợn tròn mắt, cảm giác chân cũng mềm nhũn ra, suýt chút sợ tè ra quần.
"Anh Vương, anh nói cái gì? Anh ta là ông chủ của khách sạn Bán Đảo?"
"Cậu cảm thấy tôi đang trêu đùa cậu sao?"
"Tôi, tôi không có ý đó."
"Được rồi, anh cũng không cần nhiều lời với hắn ta, tôi còn có việc bận phải làm. Việc tiếp theo, anh tự mình xử lý đi, sau đó đưa xe đến trường đua xe quốc tế Trung Hải để sửa là được rồi."
"Trường đua xe quốc tế Trung Hải?"
Vương Thiên Long sững sờ,
"Lâm tổng, chẳng lẽ ngài có quen biết với người ở trường đua xe Trung Hải?"
"Nhận biết cái cọng lông, trường đua xe quốc tế Trung Hải cũng là của tôi, báo tên của tôi là được rồi."
Vương Thiên Long: . . .
"Ông chủ ngưu bức (phá âm)."
Bịch!
Thường Đức Quân lập tức co quắp trên mặt đất.
Rốt cuộc thì mình đắc tội với dạng nhân vật gì đây?
Không chỉ có sở hữu khách sạn Bán Đảo, hơn nữa còn nắm giữ trường đua xe quốc tế Trung Hải trong tay.
Mà vừa rồi chính mình còn dám nói năng lỗ mãng với dạng người này.
Ông trời là muốn chơi chết mình sao?
Bởi vì trên tay còn có đơn đặt hàng phải hoàn thành cho nên Lâm Dật không muốn lưu lại đây quá lâu.
Lái chiếc Koenigsegg RS của mình đi về phía cửa hàng Magic Music Piano.
Mà khi nhìn thấy Lâm Dật ngồi lên chiếc siêu xe, Thường Đức Quân cảm giác mình bị mấy chục cái bạt tay.
Ngoại trừ bán thận, mình cũng không có bất kỳ cái gì để bồi thường.
Chẳng mấy chốc, Lâm Dật đã lái xe đến cửa hàng Magic Music Piano.
Khung đỡ cầm phổ cho piano cũng không quá đắt, mua hết có 128 tệ, sau đó dựa theo địa chỉ phía trên đơn đặt hàng lái xe đi qua.
Thương Thành quốc tế, tòa nhà A, tầng 3, phòng 2101.
"Mẹ ơi, ngay cả giá đỡ piano cũng không có, mẹ còn bảo con luyện tập như thế nào."
Người nói chuyện chính là một cậu thiếu niên, xem ra cũng chỉ có mười bảy mười tám tuổi, trên mặt còn hơi mập mạp, trông giống như một học sinh cấp ba.
"Mẹ đã gọi người đi mua, chẳng mấy chốc sẽ đưa tới, trước tiên con hãy luyện số giai điệu đơn giản và làm quen phím đàn một chút đi."
Người nói chuyện tiếp theo là mẹ của cậu thiếu niên, khoảng chừng hơn 40 tuổi, nhưng bảo dưỡng nhan sắc vô cùng tốt, nhìn ngoại hình có vẻ rất trẻ tuổi.
Tên của người phụ nữ là Quách Nhị, là giảng viên đàn piano của Học viện hý kịch Trung Hải, đã đạt đến cấp bậc giáo sư, ở thành phố Trung Hải có được danh tiếng nhất định.
"Không được, không có khung đỡ cầm phổ, con không có được cảm giác chơi đàn, chờ người đưa tới rồi hẵng nói."
Nói xong, cậu thiếu niên lập tức lấy điện thoại di động ra, mở trò chơi Vương giả vinh diệu ra chơi.
Có thể nhìn ra, cậu thiếu niên này vô cùng chống đối việc luyện tập chơi đàn.
Tính Tong ——
Chuông báo của cửa phòng vang lên, người mẹ đi ra mở cửa, nhìn thấy Lâm Dật đang đứng ở bên ngoài.
"Chào quý cô, khung đỡ cầm phổ cho piano đã được mua về rồi, giá cả hàng hóa là 128 tệ."
Phí shipper sẽ được thanh toán tự động khi đơn đặt hàng hoàn thành, tuy nhiên Lâm Dật phải ứng ra tiền mua hàng trước khi đến giao hàng sẽ được khách hàng thanh toán lại.
"Tốt tốt tốt, anh bạn trẻ, thật sự là vất vả cho cậu. Cậu chờ một chút, tôi đi lấy tiền trả cho cậu."
"Không cần khách khí, đây là công việc của tôi."
"Tại sao tốc độ của anh lại nhanh như vậy, không thể để cho tôi chơi xong một ván game rồi mới đến sao?"
Thiếu niên mập mạp phàn nàn nói.
"Tôi không có chậm trễ cậu chơi game chứ?!"
Lâm Dật cười ha hả nói.
"Nhưng anh mua giá đỡ nhạc phổ về rồi, tôi sẽ phải luyện tập chơi đàn."
"Đây là chuyện tốt, cậu phải hiểu tấm lòng dụng tâm lương khổ của mẹ mình."
"Thôi đi, anh nói thì thật dễ nghe, nếu đây thật là chuyện tốt, vậy thì sao anh không luyện đi? Cũng không đến mức người lớn như vậy, còn đi làm shipper giúp việc cho người ta?"
Lâm Dật cười cười,
"Làm sao cậu biết tôi chưa từng luyện qua?"
------
Dịch: MBMH Translate