"Anh còn luyện tập qua đàn piano?"
Cậu thiếu niên mập mạp khinh thường nói:
"Đừng có lừa dối người khác, đàn piano cũng được xem là loại nhạc cụ của giới quý tộc, anh chơi nổi sao?"
"Hồ Hạo Nhiên, con nói cái gì đấy?!"
Quách Nhị quát to:
"Mẹ bình thường dạy con như thế nào, còn có chút lễ phép không hả?!"
"Con nói sự thật mà, một chiếc đàn piano giá rẻ nhất cũng phải hơn 10 ngàn nhân dân tệ, một bản nhạc Piano giá ít nhất cũng phải 300 tệ một bản. Nếu anh ta có điều kiện như vậy, thì vì sao còn đi làm công việc shipper đây?!"
Quách Nhị tức giận gần chết, liên tục xin lỗi Lâm Dật.
"Thực sự xấu hổ quá, đứa nhỏ này bị tôi chiều hư rồi, cậu đừng để trong lòng."
"Không có việc gì."
Lâm Dật vừa cười vừa nói:
"Thật ra, cậu ta nói cũng đúng sự thật, học đàn piano đúng là không hề rẻ một chút nào."
"Mẹ, mẹ nhìn xem, chính anh ta cũng phải thừa nhận."
Hồ Hạo Nhiên nhìn Lâm Dật,
"Cho nên mới nói, thời điểm anh định nhắc nhở tôi, trước tiên vẫn nên lo cho chính bản thân mình đi. Anh cũng không biết chơi đàn, có tư cách gì chỉ bảo tôi?"
"Ai bảo tôi không biết chơi đàn?"
Lâm Dật cười nói.
"Đến chết còn không chịu thừa nhận đúng không?"
Hồ Hạo Nhiên nói:
"Nếu anh biết chơi đàn, vậy đến đánh thử một chút."
"Xem thường tôi đúng không?!"
"Đúng thế, chính là xem thường anh đấy, có năng lực thì anh đánh thử một chút đi."
"Thử một chút cũng không vấn đề gì."
Lâm Dật cười nói, sau đó nhìn Quách Nhị,
"Tôi có thể chơi thử được không?"
"Anh bạn trẻ, chơi thử một chút cũng không có vấn đề gì, nhưng con trai tôi thật ra cũng có trình độ chơi đàn piano tạm được, cho nên. . ."
"Chị lo tôi sẽ bị mất mặt đúng không?"
Lâm Dật nói ra:
"Mặc dù tôi đều là tự học, nhưng muốn đánh một đoạn từ khúc thì cũng không có vấn đề."
"Tự học chơi đàn piano?"
Quách Nhị biểu lộ có hơi mất tự nhiên.
Nàng là một giảng viên dạy đàn piano của Học viện hý kịch Trung Hải, đối với phương diện kiến thức về đàn piano đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Mặc dù là một môn nhạc cụ tương đối khó, nhưng cũng có thể tự học.
Chỉ có điều, nếu như không có giáo viên chuyên môn hướng dẫn dạy bảo, bình thường chỉ có thể đánh một số từ khúc đơn giản, rất khó nâng cao thêm một bước.
Mà con trai mình đã bước qua giai đoạn người mới học này.
Anh chàng shipper này căn bản là không thể nào thắng được con trai mình.
"Ừm, tự học."
Lâm Dật cười đáp lại.
"Anh bạn trẻ, thật ra tôi cũng không ngại cho cậu mượn đàn đàn piano, nhưng chuyên môn của loại nhạc cụ này thật sự có độ khó cao, tôi sợ cậu. . ."
"Không sao."
Lâm Dật nói ra:
"Tôi là một người da mặt dày, thua cũng không ngại mất mặt. Nếu như có thể may mắn thắng cậu ta, nói không chừng còn có thể tạo được chút tác dụng tích cực."
"Mẹ, mẹ đừng cản anh ta, để anh ta đánh đi."
Hồ Hạo Nhiên đắc ý nói:
"Con muốn xem anh ta có thể thắng được con hay không."
"Nếu tôi thắng cậu thì sao?"
"Nếu anh thắng tôi, tôi sẽ kéo anh đánh Vương giả vinh diệu, để anh giành chiến thắng lên cấp."
"Tôi không cần điều này."
Lâm Dật nói ra:
"Nếu như tôi chiến thắng, thì cậu phải ngoan ngoãn nghe lời của mẹ cậu, luyện đàn cho thật giỏi, có được không?"
"Không vấn đề gì, tôi không sợ anh đâu."
Lâm Dật hoạt động mấy khớp ngón tay một chút, anh thật sự khá nóng lòng muốn chơi thử.
Từ lúc được hệ thống ban tăng trí tuệ của bậc Hiền giả, đến tận bây giờ anh còn chưa từng chơi qua thứ nhạc cụ này đây.
Lâm Dật đặt hai bàn tay lên mặt phím đàn piano, bỗng nhiên trong đầu anh xuất hiện lan tràn một loại cảm giác quen thuộc.
Đinh đinh đính đinh. . .
m thanh êm tai mà dồn dập truyền đến, mới đầu Quách Nhị còn không có cảm thấy như thế nào. Chỉ là có chút ngoài ý muốn, một người tự học đàn mà có thể đánh ra giai điệu trôi chảy như thế, khả năng này cần có chút thiên phú.
Nhưng chỉ khoảng nửa phút đồng hồ sau, Quách Nhị nghe được kỹ năng chuyên môn trong đó.
Khúc nhạc này căn bản cũng không phải là giai điệu đơn giản, mà chính là bản 《 Rhapsody Hungary 》của nhà soạn nhạc Liszt!
Độ khó của giai điệu này có thể đứng vào mười vị trí đầu trên thế giới, nó có liên tục tám quãng nhảy vọt vô cùng khó, căn bản không phải là một người mới học đàn có thể nắm giữ được!
Ngay cả chính mình cũng rất khó diễn tấu mà không có chút tỳ vết nào!
Mà tại sao anh chàng shipper này có thể làm được?
Chẳng bao lâu sau Quách Nhị lại phát hiện, Lâm Dật thay đổi sang giai điệu khác!
Lần này là bản nhạc có độ khó xếp hàng thứ chín trên thế giới《 Ghost fire 》!
Trong lòng Quách Nhị kinh hãi tột đỉnh, bài này tràn ngập số lượng lớn âm tiết kép, chính là thứ làm đau đầu mỗi một người trình diễn piano.
Vậy mà anh ta có thể diễn tấu tựa như nước chảy mây trôi như thế, quả thật không thể tin nổi!
Điều quan trọng nhất là anh ta không hề có một bản nhạc phổ nào ở trước mặt, có nghĩa là mỗi một cái âm tiết đều được ghi nhớ ở trong đầu!
Chính mình còn không thể làm được đến mức này!
Trình độ của anh ta có thể so với một vị đại sư!
Cậu thiếu niên Hồ Hạo Nhiên trợn trừng tròng mắt, mặc dù cậu không thể chơi được những giai điệu như vậy, nhưng vẫn có thể nghe hiểu.
Cũng biết mức độ khó khăn ở trong đó!
Giống với mẹ mình, cậu cũng không thể tin nổi đây là giai điệu được phát ra từ đôi bàn tay của một anh chàng shipper.
Một khúc cuối hoàn tất, Lâm Dật không tiếp tục biểu diễn thêm giai điệu khác nữa!
Bởi vì trí tuệ của bậc Hiền giả thuộc về kỹ năng ‘rộng mà không tinh’, có thể đàn được hai khúc nhạc này hoàn mỹ như vậy, đã vô cùng tốt rồi.
Nếu như lại nâng cao độ khó khăn, nói không chừng sẽ xảy ra lỗi sai, còn không bằng đến điểm là dừng, chỉ cần mục đích của mình đạt được là tốt rồi.
Khi cái âm tiết cuối cùng rơi xuống, Quách Nhị và cậu bé Hồ Hạo Nhiên chưa kịp phản ứng, mất một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Ba ba ba _ _
Quách Nhị không nhịn được cho Lâm Dật một tràng vỗ tay,
"Anh bạn trẻ, trình độ của cậu thật sự vượt quá sự mong đợi của tôi. Với thân phận giáo sư đại học chuyên ngành, tôi cũng không thể nào chơi hai khúc nhạc này mà không cần nhìn đến nhạc phổ trước mặt."
"Quá khen, quá khen, đều là đàn mù mà thôi."
Lâm Dật khiêm tốn nói, sau đó nhìn sang Hồ Hạo Nhiên.
"Cậu có muốn đi đàn thử một chút không? Cũng để cho tôi thưởng thức trình độ của cậu."
"Tôi không đàn thử đâu, anh chính là đang lừa tôi."
Hồ Hạo Nhiên buồn bực nói:
"Anh chắc là học sinh của mẹ tôi, cố ý giả làm một anh chàng shipper để đến lừa phỉnh tôi."
"Trí tưởng tượng của cậu vẫn rất phong phú."
Lâm Dật dở khóc dở cười nói:
"Trước không nói đến chuyện thân phận của tôi, lần này cậu đã thua, có phải nên nghe lời của mẹ cậu, ngoan ngoãn luyện đàn hay không?"
"Ván này không tính!"
Hồ Hạo Nhiên nói.
"Vì sao không tính?"
"Anh là người lớn, tôi là trẻ con, anh lợi hại hơn tôi là chuyện đương nhiên, cho nên chiến thắng tôi cũng chẳng có gì ghê gớm."
"Xem ra cậu vẫn không phục."
Lâm Dật cười nói.
"Đúng, vẫn không phục."
Hồ Hạo Nhiên nói:
"Đàn piano không phải sở trường của tôi, cho nên không phục!"
"Vậy được rồi, nói về lĩnh vực chuyên môn của cậu đi, chúng ta so đấu một chút."
"Tôi am hiểu game Vương giả vinh diệu."
Hồ Hạo Nhiên tinh thần rạng rỡ nói:
"Tôi là Thiên Tú Quất Hữu Kinh, là đại thần trong sever của chúng tôi."
"Vậy thì chơi thử một ván đi."
"Thử một ván thì thử một ván."
Hồ Hạo Nhiên nói ra:
"Nhưng tôi cũng phải nói trước, nếu như tôi chiến thắng, về sau tôi sẽ không luyện đàn."
"Nếu như cậu bị thua thì sao?"
"Thua thì nghe theo lời của mẹ tôi, hàng ngày ở nhà luyện đàn."
"Ok, quyết định như vậy đi."
Quách Nhị đi đến trước mặt Lâm Dật,
"Anh bạn trẻ, như vậy được sao? Ngày nào con trai tôi cũng cắm đầu vào chơi trò này, hình như chơi rất giỏi, chúng ta đừng nên mạo hiểm."
"Không có việc gì, biết đâu tôi lại chiến thắng."
Nhìn thấy Lâm Dật có vẻ kiên trì, Quách Nhị cũng không nói thêm gì nữa, cứ để anh ta chơi thử xem.
"Hai chúng ta đều tạo tài khoản mới, tránh cho anh bị thua cuộc lại nói tôi bắt nạt anh."
Hồ Hạo Nhiên đắc ý nói:
"Hôm nay tôi sẽ để cho anh chứng kiến một chút thực lực của Vương giả bát tinh, hắc hắc, hiện giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi."
-------
Dịch: MBMH Translate