"Tôi là người lớn như vậy, không đến mức hối hận đâu."
Lâm Dật cười nói:
"Nếu cậu là Thiên Tú Quất Hữu Kinh, vậy tôi chỉ dùng Quất Hữu Kinh."
"Như vậy sao được, nếu tôi sử dụng Quất Hữu Kinh, không phải là bắt nạt anh sao? Tùy tiện chọn lựa Lan Lăng Vương solo với anh đi."
Hồ Hạo Nhiên tràn đầy tự tin nói ra.
"Không có vấn đề gì, tôi chọn Hậu Nghệ."
"Không phải chứ, trông anh có vẻ là người mới chơi, chẳng lẽ không biết Lan Lăng Vương là khắc tinh của Hậu Nghệ sao? Nếu như anh dám chọn nó, chắc chắn lên cấp ba tôi sẽ tiêu diệt được anh ngay."
"Không có vấn đề gì, dù sao cũng chỉ là một game đấu. Nếu như bị thua, tôi sẽ công nhận cậu lợi hại."
"Đây chính là anh nói, bị thua không cho phép lật lọng!"
(Ba phút sau... )
Nhìn thấy Lan Lăng Vương của mình bị giết, Hồ Hạo Nhiên cả người cảm thấy không tốt.
"Không ngờ Hậu Nghệ của anh có thể giết Lan Lăng Vương của tôi!"
"Đúng là giết."
Lâm Dật cười ha hả nói:
"Nếu như cậu không tin, tôi có thể lại giết cậu thêm một lần nữa.
"Không được, vừa rồi tôi không cố gắng hết sức, chúng ta lại chơi thêm một ván."
"Được, ván này tôi chỉ dùng một tay chơi với cậu."
Lâm Dật cười nói.
"Anh quá đắc ý rồi đó, thế mà chỉ dùng một tay đấu với tôi, cẩn thận tôi giết anh không chừa mảnh giáp."
"Nhớ là có chơi có chịu."
"Anh đừng khoác lác, vừa rồi tôi không dùng hết sức, ván này anh nhất định phải chết!"
(Ba phút sau... )
Nhìn thấy Lan Lăng Vương của mình một lần nữa ngã xuống đất, Hồ Hạo Nhiên trợn trừng tròng mắt, sắc mặt tràn đầy vẻ khó tin, cảm giác cả thế giới đều chìm trong u ám.
"Có phục hay không?"
"Không phục!"
Hồ Hạo Nhiên nói:
"Tôi không am hiểu Lan Lăng Vương, lần này tôi lấy Quất Hữu Kinh đấu với anh!"
"Có thể."
Mà lần này, không đến hai phút đồng hồ, Lâm Dật đã kết thúc trận chiến đấu.
"Không được, anh chờ chút, tôi đi mua thêm bộ giáp!"
Hồ Hạo Nhiên nói:
"Không mặc giáp, tôi không nhìn quen, đợi lát nữa hai chúng ta quyết đấu ván game cuối cùng!"
"Được!"
Mặc vào bộ giáp xịn, Hồ Hạo Nhiên một lần nữa phóng ra trận, nhưng kết quả vẫn như cũ không thay đổi, vẫn là thế trận một bên bị tàn sát.
"Không thể nào, tôi đây chính là đại thần Vương giả tám sao, làm sao có thể thua anh được?!"
"Bởi vì tôi là Vương giả 50 sao."
"Anh, anh nói cái gì, anh là Vương giả 50 sao? !"
Hồ Hạo Nhiên vô cùng ngạc nhiên.
"Ừm, mà tất cả đều là ba con số."
Hồ Hạo Nhiên: ...
"Hiện tại có phải cậu nên nghe lời của mẹ cậu hay không, phải luyện tập chơi đàn thật giỏi?"
Lâm Dật cười nói:
"Tôi vẫn chơi đàn Piano, cũng đồng thời đánh Vương giả, cuối cùng còn làm công việc shipper, vậy mà làm gì cậu cũng không bằng tôi. Nếu như không học tập thật tốt, sau này khả năng cuộc đời cậu còn không bằng được tôi."
"Biết biết, về sau tôi nhất định sẽ học tập thật tốt."
Hồ Hạo Nhiên hào hứng vội vàng nói:
"Đại thần, tôi có thể kết bạn trong game với anh không, lúc nào rảnh chúng ta cùng nhau đua top?"
"Ok."
Lâm Dật cười nói, sau đó đem ID trò chơi của Tô Cách cho Hồ Hạo Nhiên.
"Con trai, con vào nhà trước đi, mẹ có chuyện riêng muốn nói với anh này."
"Ừm vâng."
Hồ Hạo Nhiên hào hứng nhanh chóng vào phòng, Quách Nhị vuốt vuốt mái tóc, hơi cúi đầu với Lâm Dật.
"Trước tự giới thiệu mình một chút, tôi là Quách Nhị, giảng viên Học viện hý kịch Trung Hải, xin hỏi quý danh của cậu."
Lúc nói chuyện, nàng còn đưa tay ra bắt, không phải phép lịch sự thông thường.
Cũng không phải vì thân phận của Lâm Dật, mà có bất kỳ cảm giác ưu việt nào.
"Không dám, tôi họ Lâm, tên là Lâm Dật."
"Chào cậu Lâm, tôi xin phép hỏi một chút, trình độ chơi đàn piano của cậu thật sự là tự học hay sao?"
"Thật sự là tự học."
Lâm Dật vừa cười vừa nói:
"Mà chị nhìn tình cảnh của tôi xem, có thể giống với người đầy đủ điều kiện đi học đàn piano sao?"
Sự kinh hãi trong lòng Quách Nhị đã đến mức độ tột đỉnh.
Dựa vào tự học, cậu ta có thể đạt được trình độ cao như vậy, chuyện này vô cùng không tầm thường.
Tài năng bẩm sinh của cậu ta có thể là vượt qua tất cả những học trò của mình.
Cho dù là chính bản thân mình, khả năng cũng không sánh bằng được với cậu ta.
"Cậu Lâm này, tôi cảm thấy với trình độ của cậu, đi làm công việc shipper này thực sự quá phí phạm tài năng."
Quách Nhị thăm dò một câu:
"Cậu có ý nghĩ muốn đổi công việc hay không? Tôi có thể giúp cậu liên hệ một phần công việc có liên quan đến đàn piano."
"Cám ơn ý tốt của chị, tạm thời tôi vẫn không có ý định thay đổi công việc."
Lâm Dật nói ra:
"Phần công việc này rất thoải mái tự tại, tôi là người không quá ưa thích bị trói buộc."
"Vậy được, hi vọng về sau còn có cơ hội trao đổi."
Quách Nhị thất vọng nói.
"Chị Quách quá khách sáo, có thể giao lưu với chị chính là vinh hạnh của tôi."
Trước lúc rời đi, Quách Nhị còn muốn thêm Wechat của Lâm Dật.
Có thể nhìn ra, lời nói vừa rồi cũng không chỉ là khách sáo, mà chính là nghiêm túc.
Rời khỏi ngôi nhà của Quách Nhị, Lâm Dật tiếp tục đi dạo ở trên đường cái.
Bởi vì là đơn đặt hàng ngẫu nhiên, nên khi có đơn đặt hàng tiếp theo hoàn toàn phải phụ thuộc vào may mắn.
【 Hoàn thành đơn hàng đầu tiên của nghề nghiệp mới, thu hoạch được một cái đánh giá tốt mức năm sao, khen thưởng 200 ngàn điểm trị số thông thạo. 】
【 Độ thông thạo: 20%, khen thưởng bãi biển Nguyệt Lượng Loan. 】
"Ừm, hả? Bãi biển Nguyệt Lượng Loan? !"
Tâm trạng Lâm Dật trở nên kích động khó hiểu.
Anh khá ấn tượng với bãi biển Nguyệt Lượng Loan.
Nếu như anh nhớ không lầm, khu vực nằm ở giữa khu biệt thự Cửu Châu Các và bến cảng Vọng Giang có một bãi biển rộng lớn.
Mà bãi biển này tên là Nguyệt Lượng Loan!
Trước đó anh có suy nghĩ qua, nếu như mình mua bãi biển kia vào trong tay, vậy thì có thể nối liền khu biệt thự Cửu Châu Các và bến cảng Vọng Giang lại với nhau.
Hiện tại thì tốt rồi, không cần tự mình bỏ ra tiền mua, hệ thống đã đưa đến tận tay!
Thật kích thích!
Tiếp đó, trên điện thoại di động của Lâm Dật nhảy ra mấy cái đơn đặt hàng, nhưng anh đều không có tiếp nhận đơn, mà chuẩn bị trước tiên đi xem bãi biển Nguyệt Lượng Loan một chút.
Diện tích của bãi biển Nguyệt Lượng Loan cũng không lớn lắm.
Bởi vì nó có kết cấu hình vòng cung, giống như vầng trăng khuyết ở trên bầu trời, nên mới gọi tên là bãi biển Nguyệt Lượng Loan.
Lúc này, ở trên bãi biển Nguyệt Lượng Loan cắm đầy những chiếc ô che nắng, nam nam nữ nữ đều mặc đồ tắm, hưởng thụ nước biển mát lạnh và ánh nắng oi bức, toàn thân đắm chìm trong cảm giác thư giãn thoải mái.
Chỉ là Lâm Dật có chút buồn bực.
Đã qua khoảng thời gian dài như vậy, mà không có ai gọi điện thoại cho mình để nói về các vấn đề làm thủ tục, anh cảm thấy chuyện này hơi lạ.
Reng reng reng _ _
Ngay trong lúc Lâm Dật suy nghĩ đến những chuyện này thì điện thoại di động trong túi quần vang lên.
Đúng như anh dự tính, là một số điện thoại xa lạ gọi đến. Sau khi tiếp nhận, bên trong truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.
"Xin hỏi là ngài Lâm Dật phải không ạ?"
"Là tôi."
"Tôi là nhân viên công tác ở Cục quản lý khu nghỉ mát Nguyệt Lượng Loan. Trong cuộc đấu thầu lần này, ngài đã đấu thầu thành công bãi biển Nguyệt Lượng Loan. Chúng tôi đã chuẩn bị xong các thủ tục, khi nào thì ngài có thể thuận tiện đến đây và tiếp nhận?"
"Hiện tại cũng thuận tiện."
"Vậy thì tốt, một lát tôi sẽ nhắn tin gửi địa chỉ đến điện thoại của ngài, lúc nào đến nơi thì ngài gọi điện thoại cho tôi là được."
"Ok."
Không lâu sau, điện thoại di động của Lâm Dật nhận được một tin nhắn ngắn, phía trên là địa chỉ của cục quản lý, còn có tên và số điện thoại của người liên hệ.
Lâm Dật tìm kiếm trên bản đồ một chút, thấy vị trí của Cục quản lý cũng không xa lắm, lái xe mất tầm năm phút đồng hồ là có thể đến nơi.
Nhưng lần này thu mua, Lâm Dật nhạy bén phát hiện ra một chuyện, có vẻ như không giống lắm với ngày bình thường.
Trước đó, hệ thống đều là thông qua phương thức tư nhân trao đổi với tư nhân, đem phần thưởng của nhiệm vụ mua vào đến trong tay mình.
Mà lần này, hệ thống lại thông qua cuộc đấu thầu công khai giành đến tay.
Nói một cách khác, bãi biển Nguyệt Lượng Loan là mua được từ tay chính quyền.
Điều này thật thú vị.
Suy nghĩ hết những chuyện này, Lâm Dật không do dự mở khóa, lái xe đi đến Cục quản lý khu nghỉ mát Nguyệt Lượng Loan.
Đến cửa, anh bấm gọi điện thoại di động cho người nhân viên công tác, đơn giản nói mấy câu và tắt điện thoại.
Không tới vài phút, Lâm Dật nhìn thấy một cô gái tóc ngắn, mặc bộ váy dài, đi ra từ bên trong tòa nhà văn phòng.
Đoán chừng cô gái này chính là người liên lạc với mình.
Tắt máy xuống xe, Lâm Dật đi đến trước mặt người phụ nữ, vừa cười vừa nói:
"Cô chính là Thái Đình Đình?"
Lâm Dật đưa tay ra,
"Tôi là Lâm Dật, cô vừa mới gọi điện thoại cho tôi."
Thái Đình Đình nhìn thấy Lâm Dật, có chút ngây người.
Cái này, anh chàng này cũng quá đẹp trai đi.
------
Dịch: MBMH Translate