Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 147 - Chương 145. Nợ Tiền Của Chúng Ta, Mau Thu Xếp Trả

Chương 145. Nợ Tiền Của Chúng Ta, Mau Thu Xếp Trả
Chương 145. Nợ Tiền Của Chúng Ta, Mau Thu Xếp Trả

"Xin chào?"

Lâm Dật thử thăm dò chào một câu, lúc này mới khiến cho Thái Đình Đình khôi phục lại bình thường.

"Chào ngài, chào ngài."

Thái Đình Đình vuốt nhẹ mái tóc, vô cùng dịu dàng lễ phép chào lại, sau đó đưa tập hồ sơ trên tay tới trước mặt Lâm Dật.

"Đây là tất cả hợp đồng và tài liệu của khu nghỉ mát, ngài nhìn xem có thiếu gì hay không."

"Các vị làm việc tôi cũng yên tâm, chắc không có vấn đề gì đâu."

Lâm Dật cũng không phải là tin tưởng các nàng, mà chính là tin tưởng vào hệ thống.

Anh tin tưởng lấy phong cách làm việc của hệ thống, đối với chuyện này sẽ không xuất hiện chỗ sơ suất.

"Cám ơn ngài đã tín nhiệm đối với công tác của chúng tôi. Những vấn đề liên quan tới phương diện hợp đồng, nếu ngài có chỗ nào nghi ngờ cũng có thể gọi điện thoại cho tôi."

Thái Đình Đình vô cùng nhiệt tình nói.

"Tôi thực sự vẫn còn có chút nghi vấn."

"Mời ngài nói."

"Tôi muốn hỏi một chút, lẽ ra khu bãi biển Nguyệt Lượng Loan thuộc về tài sản công hữu, vì sao lại được tư nhân hóa để bán đấu giá? Chẳng lẽ là bởi vì đã thu hồi chi phí vốn gốc? Cho nên không có ý định làm tiếp nữa sao?"

Thái Đình Đình biểu hiện có chút khó khăn, suy tư vài giây đồng hồ rồi nói.

"Lẽ ra lấy thân phận của tôi, không cần phải nói với ngài quá nhiều về vấn đề này, nhưng ngài đã hỏi tới, tôi sẽ cố gắng nói hết những gì cần biết cho ngài. Tuy nhiên, mong ngài không nên trắng trợn tuyên dương, được không?"

"Được, cô nói xem."

"Thật ra, hàng năm bãi biển Nguyệt Lượng Loan chỉ có khoản chi phí bảo trì nhỏ, cũng không tốn nhiều chi phí, nhưng công tác quản lý lại vô cùng khó khăn, nên từ đó giao cho người ngoài giúp đỡ trông coi. Tuy nhiên chưa từng nghĩ qua, những người kia có lai lịch xã hội rất sâu. Bởi vì không muốn gây lên quá nhiều quan hệ bất hòa với những người này, cho nên sau khi hợp đồng đến kỳ hạn, với sự đồng ý của Hội đồng thành phố, chúng tôi lập tức tổ chức đấu thầu công khai, đem bán khu nghỉ mát Nguyệt Lượng Loan."

Thái Đình Đình nói xong, đưa mắt nhìn xung quanh một chút, phát hiện không ai chú ý tới nơi này, lại tiếp tục nói:

"Nhưng ngài không nên hiểu lầm, mặc dù bãi biển Nguyệt Lượng Loan đã bán cho ngài, nhưng nó vẫn là tài sản thuộc về quốc gia. Giống như mua một ngôi nhà vậy, có được quyền sở hữu tài sản 70 năm, sau khi đến kỳ hạn lại đóng một khoản tiền thuế nhỏ để gia hạn là được rồi. Điều này đã được viết rất rõ ràng ở bên trong hợp đồng."

"Điều này tôi hiểu."

Lâm Dật vốn xuất thân từ ngành bất động sản, nên anh vẫn tương đối hiểu rõ về phương diện này.

Những khu vực đất trống thuộc về quốc gia, cũng không phải là muốn làm cái gì thì làm cái đó, nếu quy hoạch không sẽ rất lộn xộn.

Nếu nông dân không trồng trọt gì, chỉ trực tiếp làm nhà ở là được.

"Cho nên mới nói, chính ngài phải đi giải quyết sự tình phía sau."

"Ý của cô là, tôi phải đi thương lượng với người quản lý thực tế ở khu bãi biển Nguyệt Lượng Loan những chuyện tiếp theo, phải không?"

"Đúng thế."

Thái Đình Đình nói ra:

"Bọn họ ở ngay tại số 142 đường Tân Hải, khi anh đi đến đây cần phải đi ngang qua đó, bây giờ dựa theo đường cũ lái xe trở về là có thể nhìn thấy."

"Tốt, cám ơn."

"Không cần khách khí, đều là việc tôi nên làm."

Cảm ơn xong, Lâm Dật lái xe rời đi.

Nhìn thấy siêu xe của Lâm Dật, ánh mắt Thái Đình Đình tràn đầy ngôi sao nhỏ.

Thật sự là quá đẹp trai.

Nếu như có cơ hội đi ăn cơm với anh ấy thì tuyệt quá.

Rời khỏi cục quản lý, Lâm Dật cũng không có chạy tới đó ngay lập tức, mà gọi điện thoại cho Tất Tùng Giang.

"Lâm tổng, ngài tìm tôi."

"Muốn hỏi thăm anh một chút về chuyện bãi biển Nguyệt Lượng Loan."

"Chỗ đó chẳng phải nằm bên cạnh bến cảng của chúng ta sao?!"

Tất Tùng Giang nói ra:

"Lâm tổng chắc chắn sẽ có ý định thu mua bãi biển Nguyệt Lượng Loan phải không?"

Nghe giọng điệu của Tất Tùng Giang, Lâm Dật cảm giác có điểm gì đó là lạ,

"Thế nào? Chẳng lẽ còn không thể mua?"

"Ngược lại không phải là không thể mua, có điều chỗ đó hơi phiền toái một chút. Mặc dù là địa bàn của đoàn thể, nhưng quyền quản lý vẫn luôn nằm phân bổ trong tay một số nhân viên ở đó. Lâm tổng, nếu ngài là thương nhân nghiêm túc, thì tốt nhất không nên dính líu quan hệ với đám người kia."

Tất Tùng Giang nói ra:

"Từ năm ngoái đến bây giờ, bọn họ nợ chúng ta hơn 200 ngàn tệ, đến giờ còn chưa trả lại đây."

"Còn nợ tiền của chúng ta?"

Lâm Dật nhíu mày nói ra.

"Bởi vì bến cảng Vọng Giang nằm sát bên cạnh bãi biển Nguyệt Lượng Loan, bọn họ vẫn luôn đến thuê thuyền, nhưng mỗi một lần đều nợ không trả tiền."

"Không cho bọn họ thuê không được sao?"

Lâm Dật nói ra:

"Hơn nữa đã lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không có gọi điện báo cảnh sát?"

"Lâm tổng, đạo lý là không sai, nhưng Cường Long không áp nổi Địa Đầu Xà, không thể gây rắc rối với bọn họ, coi như là của đi thay người."

Lâm Dật sờ lên cái cằm,

"Không ngờ còn thiếu tiền của chúng ta, việc này thật thú vị."

"Khi ra ngoài làm ăn, những điều này là không thể tránh được, chắc chắn đều có một số khoản nợ xấu."

Tất Tùng Giang nói ra:

"Vì vậy, tôi đề nghị ngài không nên liên hệ với những người kia."

"Nhưng tôi đã mua rồi, chuẩn bị đi xem một chút chuyện gì đang xảy ra đây."

"Không phải chứ, Lâm tổng, ngài mua bãi biển Nguyệt Lượng Loan rồi? Chắc là tốn không ít tiền."

"Hơn tỷ thôi, cũng không mất nhiều tiền."

Lâm Dật nói ra:

"Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, trước tiên anh sửa sang lại tất cả giấy ghi nợ một chút. Bây giờ, tôi sẽ đi qua đón anh, sau đó cùng nhau đi gặp bọn họ."

"Vâng, Lâm tổng."

Tắt điện thoại, Lâm Dật lái xe đi đến bến cảng Vọng Giang.

Một phần khu vực bến cảng đã bị phong tỏa, những công tác thăng cấp cải tạo đang được gấp rút tiến hành.

Không bao lâu sau, Tất Tùng Giang cầm lấy một xấp tài liệu, đi ra từ trong tòa nhà trụ sở.

Sau đó, hai người lái xe đi tới số 142 đường Tân Hải.

Nơi này có một tòa nhà nhỏ hai tầng, bên ngoài tường bị bong tróc ra một chút, chắc cũng đã mấy năm rồi.

Ở ngoài cửa ngôi nhà, có hai người đàn ông nhuộm tóc vàng đang hút thuốc lá.

Ngoài ra, ở phía bên phải cánh cửa chính có một tấm biển thẳng đứng ghi "Công ty TNHH du lịch Đông Lai."

"Làm việc vẫn rất chính thức, còn thành lập cả công ty."

Dừng xe xong, Lâm Dật cười ha hả nói.

"Thời buổi này, ngay cả đám lưu manh cũng đều ra dáng, nếu đi lại bình thường trên đường, cũng không biết là người tốt hay là người xấu."

"Anh nói cũng đúng."

Lâm Dật cười cười,

"Xuống xe nhìn xem có chuyện gì xảy ra."

"Ừm."

Nhìn thấy Lâm Dật và Tất Tùng Giang đi tới, hai người đứng hút thuốc ở cửa ra vào lần lượt dập tắt tàn thuốc lá trên tay và bước ra chặn trước mặt.

"Ô, ông chủ Tất, sao anh lại tới đây?"

"Quản lý của các người đâu, tôi muốn tìm anh ta có chút việc."

"Thật xin lỗi, anh Đông của chúng tôi có việc không ở đây."

Thanh niên tóc vàng cười ha hả nói.

"Các người lừa dối ai đấy, xe của hắn còn đỗ ở chỗ này, làm sao có thể không có mặt?!"

"Ông chủ Tất, không phải chúng tôi chỉ thiếu anh một ít tiền thôi sao? Không đến mức đuổi theo sau mông như vậy chứ. Dù sao cũng là hàng xóm, cả hai cùng giữ hòa khí để kiếm tiền không tốt hơn sao?"

"Tôi nói cho các người biết, đừng có giả bộ ngớ ngẩn với tôi để lừa đảo."

Tất Tùng Giang nói ra:

"Đứng ở bên cạnh tôi, vị này là ông chủ của bến cảng Vọng Giang, ngoài ra anh ấy còn có chuyện muốn nói với quản lý của các người. Hiện tại, bãi biển Nguyệt Lượng Loan đều đã là sản nghiệp tư nhân của Lâm tổng, các người có thể tiếp tục làm kinh doanh du lịch, nhưng không được dính líu quan hệ với bãi biển Nguyệt Lượng Loan tiếp nữa."

"Thế mà bị thu mua!"

Hai người có chút ngoài ý muốn, trước đó cũng nghe nói chuyện kêu gọi đầu tư, không ngờ rằng nhanh như vậy đã xong việc rồi.

"Các người đi theo tôi, anh Đông đang ở văn phòng đây."

Gã tóc vàng nói ra.

"Tôi không đi văn phòng của các người, trở về nói cho hắn biết một tiếng, đem người rút lui ra khỏi bãi biển Nguyệt Lượng Loan đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đừng gây rắc rối không thoải mái."

Lâm Dật nói ra:

"À đúng rồi, khoản tiền nợ của giữa chúng ta cũng mau thu xếp trả đi, đừng vì chút chuyện nhỏ này tổn thương hòa khí."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 145.
Bình Luận (0)
Comment