Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 148 - Chương 146. Con Hàng Này Còn Nợ Tiền Của Chúng Ta?

Chương 146. Con Hàng Này Còn Nợ Tiền Của Chúng Ta?
Chương 146. Con Hàng Này Còn Nợ Tiền Của Chúng Ta?

Nhìn thấy Lâm Dật và Tất Tùng Giang rời đi, gã tóc vàng và đồng bạn liếc nhau một cái.

"Anh Mao, việc này phải xử lý như thế nào đây? Nếu như bãi biển bị thu mua, sau này chúng ta còn có thể kiếm được miếng thịt béo sao?"

"Đây không phải việc để mày lo lắng, đi lên nói với anh Đông một tiếng."

Gã tóc vàng nói ra:

"Đoán chừng thằng nhóc này cũng là một gã đại thiếu gia nào đó, trông có vẻ ngưu bức mà thôi, anh Đông nhất định có thể xử lý ổn thỏa."

"Được."

Nói đến đây, hai người cùng nhau đi lên lầu.

Bên trong tầng ba là một gian phòng làm việc, từ xa đều có thể nghe được âm thanh chơi mạt chược ở bên trong.

"Đông Lai, kỹ năng đánh bài của cậu càng ngày càng tốt đó."

Người nói chuyện chính là một gã đàn ông đầu trọc, trên miệng có cặp râu cá trê, cười ha hả nói:

"Lúc này mới chơi hơn một giờ, mà cậu đã thắng tôi hơn 10 ngàn tệ, về sau tôi cũng không dám chơi với cậu nữa."

Người đàn ông đầu trọc tên là Lưu Cường, là một đại ca khác của thành phố Trung Hải, cũng khá có tiếng tăm.

Ngồi đối diện ở trước mặt Lưu Cường là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, miệng ngậm điếu thuốc, cạo mái đầu đinh, ở trên cánh tay của hắn còn có hai vết sẹo vô cùng dữ tợn.

Mà người này cũng chính là đại ca của gã tóc vàng, Diêu Đông Lai.

"Anh Cường là người làm việc lớn, còn coi trọng chút tiền lẻ này sao?"

Diêu Đông Lai cười nói.

"Đừng nói đùa, bây giờ tôi không so được với cậu."

Lưu Cường nói ra:

"Hiện tại, toàn bộ bãi biển Nguyệt Lượng Loan đều là của cậu, ngay cả người của Cục quản lý đều bị cậu nắm thóp. Thu nhập hàng năm đều phải ít nhất đạt trên 2 triệu nhân dân tệ, cậu cũng đừng trêu đùa tôi."

"Chỉ là một cuộc làm ăn nhỏ."

Diêu Đông Lai cười ha hả nói:

"Đi ra ngoài lăn lộn cũng cần phải ăn cơm chứ."

"Nhưng mà tôi nghe nói qua, bãi biển Nguyệt Lượng Loan hình như đã công khai đấu thầu, sắp tới sẽ đổi sang ông chủ mới. Tình hình bên này của cậu sẽ không có biến động gì chứ?"

"Biến động thì khẳng định sẽ có, nhưng còn tùy thuộc vào cách thức đối phương ngồi xuống nói chuyện với tôi như thế nào thôi."

Diêu Đông Lai cười ha hả nói:

"Nếu như kết quả đàm phán không thể để cho tôi hài lòng, vậy thì việc buôn bán của hắn cũng đừng hòng tiến hành."

"Vẫn là Đông Lai lão đệ ngưu bức, bội phục bội phục."

"Lão ca đừng đùa nữa, ngài còn có quan hệ cá nhân với Tần thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh, đây cũng không phải là những gì tôi có thể so sánh. Khi nào có dịp thì xin cho tôi làm quen một chút?"

"Dễ nói dễ nói, đều là anh em nhà mình cả. Chờ khi nào Tần thiếu gia có thời gian, tôi sẽ thu xếp một bàn tiệc, đưa cậu qua uống chén rượu coi như quen biết."

"Quyết định vậy đi, chúng ta tiếp tục đánh bài nào."

Đúng lúc này, gã tóc vàng đi vào trong phòng, cúi đầu khom lưng chào hỏi.

"Anh Đông, Anh Cường."

Diêu Đông Lai gật gật đầu,

"Thế nào? Có việc gì? Không thấy tao đang đánh bài hay sao?"

"Anh Đông, vừa rồi có người tên là Lâm Dật đến đây, nói bãi biển Nguyệt Lượng Loan đã bị hắn mua lại, bảo chúng ta về sau đừng tham dự vào chuyện khu nghỉ mát, còn nói để chúng ta mau chóng thanh toán tiền nợ cho bến cảng Vọng Giang."

Diêu Đông Lai khẽ giật mình,

"Để cho tôi đi thanh toán tiền nợ? Bến cảng Vọng Giang có liên quan cái lông gì với hắn ta?"

"Hắn nói bến cảng Vọng Giang cũng là sản nghiệp của hắn."

Diêu Đông Lai và Lưu Cường liếc nhau một cái, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bến cảng Vọng Giang có thể còn trị giá nhiều tiền hơn so với bãi biển Nguyệt Lượng Loan. Người tên là Lâm Dật này, có phải hơi quá tài đại khí thô hay không?

"Trừ điều đó ra, hắn còn nói cái gì nữa không?"

Diêu Đông Lai trầm mặt hỏi.

"Không còn nói về điều gì khác,chỉ nói không cho chúng ta tham dự vào chuyện bãi biển Nguyệt Lượng Loan, còn nói nước giếng không phạm nước sông, giống như muốn phân rõ giới hạn với chúng ta."

"Người này thật ngưu bức."

Diêu Đông Lai thần sắc lạnh lùng sờ sờ viên mạt chược trên tay,

"Nghe nói quan mới đến đốt ba đống lửa, đây là đốt tới trên đầu Diêu Đông Lai ta."

"Đúng là rất trang bức, vừa rồi hắn lái xe đua tới đây, nói mấy câu xong liền rời đi, nhanh như ăn cướp vậy."

"Được, ta đã biết, các ngươi đều ra ngoài đi."

Diêu Đông Lai phất phất tay, đuổi gã tóc vàng ra ngoài.

"Đông Lai, đối phương hình như không quá nể mặt cậu."

Lưu Cường cười ha hả nói.

"Không có việc gì, đều là nằm trong dự liệu của tôi."

Diêu Đông Lai gảy tàn thuốc xuống dưới đất,

"Ngày mai tôi sẽ đi nói chuyện với hắn. Nếu như không để cho tôi nếm được điểm ngon ngọt, cùng lắm thì một dao xé rách da mặt làm đôi, người nào cũng đừng mơ làm ăn yên lành!"

"Ngưu bức, tôi cũng bội phục dáng vẻ quyết tâm này của cậu, tôi không bằng được."

. . .

Sau khi rời khỏi địa bàn của Diêu Đông Lai, Lâm Dật lái xe đưa Tất Tùng Giang trở về bến cảng.

"Ngoại trừ cái gã gọi là Diêu Đông Lai ra, bến cảng Vọng Giang còn có khoản nợ khó đòi nào khác không?"

"Vấn đề cho nợ thì đúng là có, nhưng bình thường đều sẽ trả lại sau một thời gian ngắn. Không tính những khoản sổ sách bị thâm hụt, thì chỉ có chỗ Diêu Đông Lai là nợ tương đối nhiều."

"Được, tôi biết rồi."

Lâm Dật gật gật đầu. Sau khi đưa Tất Tùng Giang trở về, mắt nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ cũng không còn sớm, nên anh lái xe về thẳng Cửu Châu Các.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai anh lái xe đi tới khách sạn Bán Đảo.

Trên điện thoại di động có số đơn đặt hàng không ít, nhưng Lâm Dật đều không tiếp nhận.

Chủ yếu là hôm nay anh muốn xem xét một chút những vấn đề tài chính của khách sạn Bán Đảo.

Reng reng reng ~~

Trên đường lái xe, điện thoại di động của Lâm Dật đổ chuông vang lên, là Tất Tùng Giang gọi điện thoại tới.

"Lâm tổng, Diêu Đông Lai gọi điện thoại cho tôi, nói muốn trao đổi với ngài về chuyện bãi biển Nguyệt Lượng Loan."

"Được, bảo hắn đi tới khách sạn Bán Đảo tìm tôi là được rồi."

"Vâng, Lâm tổng, có cần tôi mang mấy người qua đó không?"

"Ừm? Dẫn người tới làm gì?"

"Gã Diêu Đông Lai này không phải loại người lương thiện, tôi sợ gây ra chuyện không vui, nhân tiện cũng có thể bảo hộ cho ngài."

"Không có việc gì, khách sạn Bán Đảo cũng là địa bàn của tôi, không cần anh phải mang người đến. Nếu quả thật có việc gì xảy ra, những bảo vệ ở đây cũng đủ để ứng phó."

"Lâm tổng thu mua khách sạn Bán Đảo rồi?"

Tất Tùng Giang ngoài ý muốn hỏi lại.

"Đây là chuyện từ lâu trước kia, không cần ngạc nhiên."

"Ngạch. . . Lâm tổng ngưu bức."

"Đừng có nịnh hót, anh báo bọn họ đi tới đây là được rồi, để tôi đích thân xử lý việc này."

Lâm Dật phân phó.

Mặc dù Tất Tùng Giang không miệng lưỡi trơn tru giống như Vương Thiên Long, nhưng còn rất trượng nghĩa.

"Vâng, tôi sẽ thông báo cho bọn họ."

Tắt điện thoại không bao lâu, Lâm Dật đi đến khách sạn Bán Đảo, cũng trực tiếp đi vào văn phòng của Vương Thiên Long.

"Lâm tổng, ngài đã tới."

Vương Thiên Long cười ha hả nói:

"Chuyện chiếc xe mô tô đã được tôi xử lý xong, chi phí sửa chữa xe hết khoảng hơn 1 triệu nhân dân tệ, cuối cùng là đích thân anh trai hắn ra mặt bồi thường, còn nói muốn mời ngài ăn cơm bồi tội đấy."

"Ăn cơm thì không cần."

Lâm Dật nói ra:

"Tôi tới là muốn hỏi một chút chuyện sổ sách."

"Lâm tổng muốn tra sổ sách của khoảng thời gian nào? Tôi lập tức gọi người đi chuẩn bị."

Lâm Dật dựa vào trên ghế salon, vắt chân đặt lên trên bàn uống trà.

"Khách sạn Bán Đảo đã được thành lập trong quãng thời gian dài như vậy, chắc sẽ có một số khoản nợ khó đòi phải không?"

Vương Thiên Long biến sắc, sau khi chần chờ mấy giây, nói:

"Quả thật có một số khoản nợ khó đòi, không sai biệt lắm có khoảng hơn 3 triệu nhân dân tệ."

"Nhiều như vậy?"

Đối với Lâm Dật mà nói, hơn 3 triệu tệ cũng chỉ là mưa bụi, nhưng so sánh với bến cảng Vọng Giang thì đó là con số không nhỏ.

"Lâm tổng, ngài có chỗ không biết. Trên thực tế, thật ra mỗi một ngành nghề đều có loại sự tình giống như khoản nợ khó đòi này, nhất là hai loại ngành nghề kinh doanh nhà hàng ăn uống và khách sạn nghỉ dưỡng, mà khách sạn Bán Đảo chúng ta còn chiếm cả hai phương diện này."

Vương Thiên Long nói:

"Lâm tổng, không phải tôi khoe khoang, nhưng với quy mô của khách sạn Bán Đảo, nhiều năm như vậy mới ứ đọng số tiền nợ xấu hơn 3 triệu tệ, đã không coi là quá nhiều."

"Vậy tại sao thời điểm tôi tiếp quản khách sạn, anh nói cho tôi biết?"

"Lâm tổng, căn bản không có cách nào để nói việc này."

Vương Thiên Long vẻ mặt cầu xin nói:

"Chúng ta quen nhau thời gian dài như vậy, ngài cũng biết cách làm người của tôi rồi. Ngài suy nghĩ thử xem, nếu là người bình thường, thì tôi có thể cho bọn họ ký sổ nợ sao? Những người đó đều là đối tượng mà chúng ta không trêu chọc nổi, tôi cũng chẳng còn cách làm nào khác."

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, đi lấy bảng danh sách tới cho tôi xem một chút."

"Lâm tổng, ngài chờ một lát, tôi đi cầm tới ngay bây giờ."

Vương Thiên Long đi đến tủ hồ sơ, lấy ra hai cái cặp văn kiện.

"Lâm tổng, những khoản nợ xấu của khách sạn đều ở chỗ này đây.

Lâm Dật gật gật đầu, sau đó lật sổ sách lật lên xem một lượt, ánh mắt dừng lại ở trên một cái tên.

"Tần Hán, con hàng này còn nợ tiền của chúng ta?"

----

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 146.
Bình Luận (0)
Comment