"Lâm tổng, xin ngài bớt giận."
Vương Thiên Long suýt chút sợ tè ra quần,
"Đây chính là Thượng Hải Hoàng đại danh đỉnh đỉnh của thành phố Trung Hải, đại thiếu gia đỉnh cấp của Hoa Hạ. Hơn nữa ở thành phố Trung Hải này, Tần gia còn có năng lực hô phong hoán vũ, không phải chúng ta có thể trêu chọc vào được đâu."
"Hô mấy cái lông, chỉ có mấy người sợ anh ta thôi."
Vương Thiên Long thầm run lên, Lâm tổng thực sự ngưu bức, ngay cả Tần thiếu gia cũng dám mắng.
"Lâm tổng, mặc dù ngài giàu có hơn so với Tần thiếu gia, nhưng anh ta đúng là người không dễ chọc, mà lại. . ."
"Mà lại cái gì?"
"Tối hôm qua, Tần thiếu gia mang theo mấy cô gái vào ngủ trong phòng tổng thống ở tầng trên, cũng là đang nợ chưa thanh toán."
Lâm Dật tức đến dở khóc dở cười, đây là đến ngủ trên chính địa bàn của mình còn ăn quỵt.
"Được rồi, tôi gọi điện thoại cho anh ta."
Nói xong, Lâm Dật cầm lấy điện thoại di động, bấm số gọi điện thoại cho Tần Hán.
"Vừa sáng sớm đã gọi điện thoại, đừng có quấy nhiễu làm tỉnh mộng đẹp của người ta chứ."
Tần Hán mơ mơ màng màng nói.
"Thiếu gia vô dụng, có phải cậu nợ khách sạn Bán Đảo 118000 nhân dân tệ không?"
"Nợ tiền?"
Tần Hán nghĩ nghĩ,
"Có vẻ như đúng là có ký sổ qua mấy lần."
"Đừng có nói nhảm nữa, dành thời gian mang tiền đến thanh toán đi."
"Lão Lâm, cậu đây là không tử tế mà."
Tần Hán nói ra:
"Khách sạn Bán Đảo cũng không phải của cậu, tại sao còn rảnh rỗi quản lý cả việc này?"
"Ai nói khách sạn Bán Đảo không phải của tôi?"
Lâm Dật nói ra:
"Nếu không phải là của tôi, thì tôi ăn no rửng mỡ mà đi lo chuyện đòi tiền anh sao? Nếu như tôi không tới kiểm toán, cũng còn chưa biết anh mà cũng đi nợ tiền đấy."
"Con mẹ nó!"
"Cậu nói cái gì, khách sạn Bán Đảo lại là của cậu? !"
Tần Hán cười ha ha nói:
"Mẹ nó chứ, tại sao cậu lại kinh doanh đủ thứ như vậy?! Chuyện này diễn ra khi nào?"
"Chuyện này bắt đầu từ lâu rồi."
Lâm Dật nói ra:
"Không cần ngạc nhiên."
"Vậy mọi chuyện đều đơn giản rồi, về sau anh sẽ lưu lại một gian phòng cố định ở chỗ cậu, không cần đi khách sạn khác nữa."
"Đừng có đổi chủ đề, trước đem tiền trả lại đã."
"Cậu vẫn còn đòi 118000 tệ kia? Đừng có mơ."
"Một mã thì một mã, tiền nhất định phải trả, đây là khoản tiền để chốt sổ sách kế toán của khách sạn. Trả xong đi, về sau tôi cho anh ở miễn phí."
"Đây là cậu nói đấy nhé."
Tần Hán nói ra:
"Cậu đang ở khách sạn Bán Đảo à? Anh đi xuống tìm cậu."
"Tôi đang ở văn phòng quản lý."
"Được, chờ anh tắm rửa xong thì đi qua tìm cậu."
"Tới đi."
Tắt điện thoại, Lâm Dật tiếp tục xem sổ sách, số tiền không lớn lắm, chỉ là để chốt sổ sách
Xì xì xì _ _
Đúng lúc này, trên bộ đàm của Vương Thiên Long vang lên.
"Quản lý Vương, phía dưới có người tên là Diêu Đông Lai, muốn tìm Lâm tổng."
"Diêu Đông Lai?"
Vương Thiên Long lẩm bẩm một câu, anh cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng nghĩ mãi không ra là ai.
"Là tới tìm tôi, để bọn họ lên đây đi."
Lâm Dật nhàn nhạt nói.
Vương Thiên Long gật gật đầu, nói vào bên trong bộ đàm:
"Lâm tổng đang ở trong phòng làm việc của tôi, để cho bọn họ lên đây đi."
Trả lời một câu, Lâm Dật bỏ tập sổ sách sang một bên, trước mắt ứng phó với đám người Diêu Đông Lai này rồi nói tiếp.
Không đến vài phút đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang vọng từ ngoài hành lang, xem ra có không ít người tới.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Vương Thiên Long đi ra mở cửa.
Sau khi mở cửa, anh phát hiện có hai mươi mấy người đàn ông đứng đầy ở ngoài cửa, mỗi kẻ đều có hình xăm trên người, bộ dạng hung thần ác sát, khiến cho Vương Thiên Long giật nảy mình.
"Anh là ai?!"
"Tôi là Diêu Đông Lai, vị bên cạnh tôi là anh Cường, là đại ca của khu vực này, các người chắc đều nghe tiếng chứ?!"
"Anh là Lưu Cường?"
"Đúng, là tôi."
Lưu Cường chắp tay nói ra.
Trong lòng Vương Thiên Long âm thầm có dự cảm không tốt, tại sao những gã du côn lưu manh này lại đều tới đây?
"Để bọn họ vào đi, đều là người tới tìm tôi."
Vương Thiên Long run như cầy sấy mở cửa, nghênh đón Diêu Đông Lai và Lưu Cường vào trong.
Sau đó Vương Thiên Long phân phó nhân viên phục vụ ở ngoài cửa, đi tập hợp toàn bộ bảo vệ khách sạn lại, bất cứ thời khắc đều phải bảo hộ sự an toàn của Lâm Dật.
"Chào anh Lâm."
Nhìn thấy Lâm Dật, Diêu Đông Lai khách khí đưa tay ra, còn cầm một cái hộp nhỏ ở trên tay, đưa tới trước mặt của Lâm Dật.
"Thành ý nho nhỏ, mong anh Lâm vui vẻ nhận lấy."
"Anh cũng quá khách khí rồi, làm tôi cũng thấy ngại."
Không đánh người mặt tươi cười, Lâm Dật cười ha hả nói.
"Về sau chúng ta sẽ làm việc một chỗ với nhau, hòa khí sinh tài nha."
Diêu Đông Lai cười ha hả nói.
"Làm việc một chỗ với nhau?"
Lâm Dật nói ra:
"Chẳng lẽ thủ hạ của anh không có truyền đạt lại lời của tôi sao? Tôi cũng không nói muốn hợp tác với các người."
Diêu Đông Lai biến sắc, giọng nói cũng trầm xuống.
"Lâm Dật, Diêu Đông Lai tôi tự mình đến đây rồi, vậy mà anh còn không thèm nể mặt? Điều này có chút quá mức rồi đấy?"
Diêu Đông Lai bắt chéo hai chân, ra vẻ trầm tĩnh nói:
"Từ trước tới nay, bãi biển Nguyệt Lượng Loan đều là do tôi quản lý. Hiện tại, tuy anh thu mua bãi biển, nhưng chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác. Anh vừa đỡ tốn thời gian công sức, vừa ngồi trong nhà là có thể lấy tiền. Đây không phải chuyện rất tốt ư, cớ sao lại không làm?"
Lâm Dật gác đôi chân lên trên mặt bàn, ánh mắt lần lượt đảo qua trên thân hai người.
"Hòa khí sinh tài đúng là chuyện tốt, nhưng tại sao tôi cần phải hợp tác với các người? Chính tôi tìm người quản lý không được sao? Địa bàn của tôi, dựa vào cái gì mà phải chia một chén canh cho các người?"
Lâm Dật ánh mắt sắc bén, dò xét cẩn thận hai người.
"Các người đang xem thường tôi, hay là quá coi trọng chính mình rồi?"
"A. . ."
Diêu Đông Lai cười lạnh một tiếng, ánh mắt cũng híp lại, lộ ra vẻ mặt độc ác.
"Anh nói không sai, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, nếu như giữa chúng ta không đạt được sự hợp tác, vậy thì việc buôn bán của anh cũng đừng nghĩ thành công!"
Ba!
Diêu Đông Lai tiện tay châm một điếu thuốc, dường như cho là mình chiếm cứ quyền chủ động của cuộc đàm phán, lại nhàn nhạt nói:
"Anh Lâm có thể suy nghĩ qua một chút, nếu như thỉnh thoảng tôi phái người đến chỗ đó thăm anh vài lần, thì anh cảm thấy còn có ai muốn đến bãi biển nghỉ mát không? Dù sao cuộc đời bọn này cũng tồi tệ sẵn rồi, chúng ta chậm rãi hao tổn là được rồi."
"Anh đang uy hiếp tôi?"
Diêu Đông Lai nhún vai, vẻ mặt theo kiểu không sao cả.
"Chưa nói tới uy hiếp, cũng chỉ là nói cho anh hiểu đạo lý một cách rõ ràng. Mặc dù vừa rồi trò chuyện rất không thoải mái, nhưng không ai đi gây khó dễ với đồng tiền. Việc kinh doanh của bãi biển Nguyệt Lượng Loan, hai chúng ta chia năm năm. Tôi cam đoan việc buôn bán của anh mưa thuận gió hoà, không ai dám đi qua. . ."
Ba!
Lâm Dật cầm lấy chén trà trên bàn, ném về phía Diêu Đông Lai!
Chén trà rơi xuống đất, nước trà bắn tung tóe vào người Diêu Đông Lai và Lưu Cường.
Vương Thiên Long trong lòng hơi hồi hộp. Hai tên đần độn này đúng là say rồi, với tính khí của Lâm tổng, làm sao có thể chiều theo ý các người?
"Con mẹ nó, mày dám đánh đại ca của tao!"
Gã tóc vàng đứng mũi chịu sào xông lên, Lâm Dật bỗng nhiên đứng dậy, đạp một chân rắn chắc vào người hắn!
Gã tóc vàng bay ra ngoài, uỵch một tiếng đập mạnh vào trên tường!
“Lâm Dật, con mẹ nó, mày đừng ngông cuồng, thật coi Diêu Đông Lai tao là ăn cơm khô à!"
Diêu Đông Lai mắng.
"Tao biết, đám người bọn mày am hiểu nhất trò hạ độc thủ. Nhưng tao nói cho mày biết, không chỉ có bãi biển Nguyệt Lượng Loan và bến cảng Vọng Giang là sản nghiệp của tao, ngay cả tòa khách sạn Bán Đảo này cũng là của tao. Thậm chí tao không cần ra ngoài tìm người, chỉ những bảo vệ phía dưới cũng đủ để lưu bọn mày ở lại đây. Trang bức ở trước mặt tao, bọn mày có tư cách sao?"
"Mày, mày nói cái gì, khách sạn Bán Đảo cũng là của mày!"
"Đúng vậy."
Lâm Dật gật gật đầu,
"Không nói những sản nghiệp khác của tao, chỉ là ba chỗ này đã tổng cộng hơn 10 tỷ nhân dân tệ. Bọn mày đoán xem trong tay của tao có bao nhiêu tiền?"
"Một số chuyện ở thế giới ngầm, bọn mày còn hiểu rõ hơn so với tao, một cái mạng bao nhiêu tiền, bọn mày càng rõ ràng hơn."
Giọng điệu Lâm Dật hờ hững nói:
"Cũng không cần nhiều lắm, chỉ cần tao lấy ra 10 triệu tệ, ngay buổi tối hôm nay, từng người trong số bọn mày ở đây đều sẽ bị kéo đến lò hỏa táng, mày có tin không?"
----
Dịch: MBMH Translate