Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 150 - Chương 148. Phụ Nữ Nói Một Lời, Tứ Mã Nan Truy

Chương 148. Phụ Nữ Nói Một Lời, Tứ Mã Nan Truy
Chương 148. Phụ Nữ Nói Một Lời, Tứ Mã Nan Truy

Diêu Đông Lai bị dọa sợ đến choáng váng.

Hắn vốn tưởng rằng, Lâm Dật là một thương nhân ngay thẳng, chắc chắn anh ta không tàn nhẫn và ác độc bằng mình.

Với cách nửa ép buộc, nửa dụ dỗ như vậy, chắc chắn anh ta sẽ đáp ứng với nhu cầu của mình.

Nhưng không ngờ tới, gia hỏa này rõ ràng lại ác như vậy!

Mẹ nó không cần đến 10 triệu, lấy ra 5 triệu thôi cũng đủ để những người ngồi ở đây có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai hay không cũng là một câu hỏi khó trả lời.

Liên quan tới những bí mật này, Lâm Dật biết cũng không nhiều.

Có nhiều chuyện đều là Tần Hán nói cho anh ta biết.

Cũng chính bởi vì quen biết với Tần Hán, Lâm Dật mới hiểu được thế giới của người có tiền thực sự đen tối hơn những gì anh nghĩ, muốn so với trong phim điện ảnh nó còn đen tối hơn!

Cùm cụp!

Khi bầu không khí đang giằng co quyết liệt thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tần Hán từ bên ngoài đi vào.

Nhìn thấy Tần Hán, Diêu Đông Lai sửng sốt, không biết người trước mắt này là ai.

Nhưng Lưu Cường đứng bên cạnh anh, lại trước tiên nhận ra Tần Hán, vẻ mặt vui mừng.

"Tần thiếu gia, sao anh lại tới đây?"

"Cường ca, anh biết anh ta sao?"

"Đây chính là Tần thiếu gia nổi danh khắp nơi, người mà anh vẫn luôn muốn gặp đó."

"Lưu đầu trọc, anh làm sao lại ở đây?" Nhìn thấy bộ dạng vô cùng chật vật của hai người, Tần Hán hỏi.

"Tần thiếu gia, bởi vì một chút bất đồng trong công việc, chúng tôi xảy ra mâu thuẫn, anh có thể làm chủ cho tôi được không?"

Tần Hán kinh ngạc nhìn Lâm Dật.

"Tình huống gì đây? Hai tên ngốc này cũng xứng cùng cậu bàn chuyện làm ăn sao?"

Lâm Dật nhún vai một cái, "Gần đây tôi nhận được một dự án mới, bọn họ muốn cùng tôi chia năm năm, anh nói xem đây là cái ý tứ gì?"

Tần Hán nhìn hai người bọn họ như trẻ bị thiểu năng, "Đâu để tôi xem một chút thằng ngu nào nói ra những lời này."

Liếc nhìn Lưu Cường, Tần Hán lắc đầu một cái, "Không giống như anh làm, lá gan của anh không lớn, đoán chừng chính là con hàng ngồi kế bên rồi."

Diêu Đông Lai và Lưu Cường càng thêm nản lòng.

"Tần thiếu gia, anh nói cái gì vậy? Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, anh phải giúp chúng tôi một tay chứ."

"Anh con mẹ nó." Tần Hán mắng: "Lão tử cũng không có tư cách bàn chuyện làm ăn với cậu ta, hai người các anh cái nói mấy cái lông ấy, nhanh lên một chút biến đi, đừng ở chỗ này chướng mắt tôi."

Những người có mặt ở đây đều bối rối, người đàn ông Lâm Dật này rốt cục có lai lịch gì?

Thậm chí ngay cả Tần thiếu gia cũng không có tư cách cùng anh ta bàn chuyện làm ăn.

"Đều mẹ nó, thất thần làm gì? Chờ mời ở lại ăn cơm à "

"Dạ dạ dạ, Tần thiếu gia, chúng tôi lăn ngay đây."

"Chờ đã." Lâm Dật nhàn nhạt nói: "Tiền nợ chúng tôi, khi nào trả?"

"Chúng tôi quay về lấy tiền trả ngay, tuyệt đối sẽ không khất nợ." Diêu Đông Lai run rẩy nói, bị dọa đến sắp tiểu ra quần rồi.

Hắn có thể không sợ Lâm Dật, nhưng là thật sự sợ Tần Hán.

Danh hiệu Thượng Hải Hoàng này, thật không phải gọi không.

Với thân phận họ Tần ở Trung Hải, cũng không cần 50 vạn, chỉ cần một câu nói, liền có thể làm cho mình được một giường trong lò hỏa táng rồi.

"Được, đi đi."

Nhìn thấy Diêu Đông Lai và Lưu Cường cùng mọi người rời đi, Tần Hán dò hỏi:

"Có cần anh cho người trừng trị hắn một trận hay không?"

"Không cần, một đám tiểu lâu la mà thôi, không cần lãng phí thời gian trên người bọn họ."

"Vậy thì anh không quan tâm nữa" Tần Hán duỗi eo nói:

"Cậu xem, anh vừa mới giúp cậu giải quyết một chuyện lớn như vậy, món nợ hơn 10 vạn kia anh không trả nữa nhé, việc này coi như đã thanh toán xong, cậu không cần quá cảm ơn anh, anh em với nhau đây đều là mấy chuyện anh nên làm."

"Mẹ nó, anh có thể đừng có mặt dày như vậy được không."

"Ra ngoài làm ăn cần gì mặt mũi, muốn mặt mũi còn có thể làm ăn sao?"

Lâm Dật giơ ngón tay cái lên, "Trâu bò, tôi phục anh rồi."

Leng keng leng keng ——

Lúc này điện thoại Lâm Dật vang lên, là Kỷ Khuynh Nhan gọi tới, nên anh đi ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại.

"Thầy giáo Lâm đang bận rộn sao?" Trong điện thoại, Kỷ Khuynh Nhan cười tủm tỉm hỏi.

"Đừng kêu anh là thầy giáo Lâm nữa, anh đã từ chức không làm nữa rồi."

"Hả? Tại sao lại từ chức không làm nữa?" Kỷ Khuynh Nhan hỏi: "Không phải là bởi vì câu dẫn học sinh nữ, bị trường học khai trừ chứ."

Lâm Dật dở khóc dở cười, "Em thấy anh giống loại người như vậy ư? Hơn nữa bằng vào giá trị của anh, sẽ làm ra loại chuyện đó sao?!"

"Vậy tại sao lại từ chức, công việc giảng viên của một trường đại học không phải rất tốt sao?."

"Nhưng anh là đang trải nghiệm cuộc sống mà." Lâm Dật nói: "Trải nghiệm xong liền đổi việc khác chứ, cũng không thể làm cả đời một công việc."

"Nói cũng đúng a." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Vậy anh đổi công việc mới gì rồi?"

"Shipper."

"Cái gì? Shipper?"

"Đúng vậy, chính là shipper đi giao hàng đó."

"Sao anh lại làm việc này?" Kỷ Khuynh Nhan không vui nói, "Mỗi ngày phơi nắng phơi gió, rất mệt mỏi nha."

"Trải nghiệm cuộc sống mà." Nghe Kỷ Khuynh Nhan lo lắng cho mình trong lòng Lâm Dật cũng có chút ấm áp cũng muốn trêu ghẹo nàng một chút, "Anh dự định làm xong cái này, liền đi công trường chuyển gạch, vừa có thể rèn luyện thân thể, có thể kiếm tiền, thật tốt."

"Đừng đừng đừng, anh cũng đừng có đi chuyển gạch, vậy thì cực khổ hơn nhiều đó."

"Được rồi, đừng nói chuyện của anh nữa, lúc này gọi điện cho anh, có phải hay không tìm anh có việc gì?"

"Như vậy sao được, đã nói tới như vậy rồi, chuyện công việc của anh lại nói một chút nữa đi."

"Hả? Em muốn nói cái gì?"

"Anh không phải là đi làm shipper sao, em muốn đặt đơn nha."

"Đặt đơn cái gì? Em tránh sang một bên đi, đừng tham gia trò vui." Lâm Dật cười nói.

"Không được, em muốn đặt đơn, anh nếu như không cho em đặt đơn, em về sau sẽ không nói chuyện với anh nữa, em đình công, dự án cũng không làm nữa."

"Được rồi, bây giờ anh qua chỗ em, em ở văn phòng chờ anh."

"Hắc hắc, vậy có phải được không, đến đây."

"Chờ đó."

Cúp điện thoại, Lâm Dật quay lại chào hỏi Tần Hán, lại cùng Vương Thiên Long nói một chút về khoản nợ, liền lái xe đi đến tập đoàn Triều Dương.

Trước cửa phòng làm việc, Lâm Dật tự nhiên đẩy cửa mà vào.

Anh phát hiện Kỷ Khuynh Nhan đang nâng hai má, lộ ra dáng dấp ngây thơ và đáng yêu, một mực nhìn chăm chú vào anh.

Khi đi làm, cách ăn mặc của Kỷ Khuynh Nhan không cầu kỳ một chút nào.

Búi tóc đen vòng tại sau đầu, ăn mặc đồng phục công sở đơn giản, về phong cách cũng không khác gì nhân viên bình thường, chỉ là chất lượng khá hơn một chút.

"Không tệ lắm, anh thật nhanh."

"Không thể nói nhanh, cái này không may mắn." Lâm Dật sửa lại nói.

"Chuyện này có gì mà không may mắn." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Em không phải là đang khen anh sao."

"Vậy cũng không thể khoa trương như vậy." Lâm Dật nói: "Em có thể nói, nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, nhưng không thể nói anh quá nhanh nha, hiểu không?"

"Không hiểu."

"Nếu không hiểu thì không hiểu đi, không nói chuyện này với em nữa." Lâm Dật nói: "Em không phải muốn đặt đơn sao, nhanh lên một chút."

"Đừng có gấp nha, để em nghĩ xem muốn mua cái gì đã."

Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan loay hoay trên điện thoại di động hơn nửa ngày mới chọn xong.

"Nhanh nhanh lên, em đặt đơn rồi, đừng để cho người khác đoạt."

"Nhìn thấy rồi, em đừng thúc."

Bởi vì Lâm Dật ở gần, nên đơn đặt hàng cũng hiện lên máy anh đầu tiên, anh nhanh chóng đoạt đơn.

"Tại sao lại là thịt và rau? Trong nhà thiếu thức ăn sao?"

"Không phải nha." Kỷ Khuynh Nhan chỉ vào phía sau Lâm Dật, "Căn phòng kia là một căn bếp nhỏ, đôi khi đầu bếp trong nhà ăn sẽ đến đây nấu cơm trưa cho em. Em chuẩn bị bộc lộ tài năng cho anh thưởng thức. Anh mang đến cho em một dự án lớn như vậy, đây coi như là đáp lại anh đi."

"Hôm nay khẩu vị không tốt, thực sự không muốn ăn bò bít tết."

"Em cũng có thể làm các món ăn khác, anh cũng quá xem thường em rồi."

"Chỉ với tay nghề của em, còn không bằng để anh làm, anh thật sợ ăn đồ ăn bệnh viện nha."

Đôi mắt đẹp của Kỷ Khuynh Nhan trừng lên, "Anh còn có thể nấu ăn?"

"Tại sao lại không?"

"Thôi đi, anh đừng có mà khoác lác, đồ anh làm ra chắc chắn không ngon bằng em."

"Chờ anh làm xong em cũng đừng ăn."

"Hứ, không ăn thì không ăn." Kỷ Khuynh Nhan kiêu ngạo nói: "Anh làm đồ ăn, khẳng định giống thức ăn cho heo, khó mà nuốt xuống, đừng cho là lần này em sẽ bị anh lừa nữa."

"Vậy thì chờ đi, nhớ kỹ lời em mới vừa nói."

"Hừ! Phụ nữ nói một lời, tứ mã nan truy! Kỷ Khuynh Nhan em nói lời giữ lời."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 148.
Bình Luận (0)
Comment