Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 151 - Chương 149. Bánh Quy Của Em Ăn Rất Ngon

Chương 149. Bánh Quy Của Em Ăn Rất Ngon
Chương 149. Bánh Quy Của Em Ăn Rất Ngon

"Em đã nói vậy, anh đành phải miễn cưỡng bộc lộ tài năng thôi." Lâm Dật nói.

"Đúng lúc anh còn chưa biết nên giải quyết bữa trưa hôm nay ở đâu, mượn nhà bếp của em vậy."

Sở dĩ Lâm Dật tự tin như vậy hoàn toàn là vì trí tuệ của hiền giả.

Cho dù anh biết nhiều nhưng không chuyên, không đạt được trình độ của đầu bếp Michelin ba sao.

Nhưng anh nấu vẫn ngon hơn đầu bếp của nhà hàng bình thường, muốn làm một bàn thức ăn ngon miệng vẫn không thành vấn đề.

"Được, vậy em chúc anh đừng bị đau bụng vì món ăn mình nấu. Có cần em cho anh mượn phòng vệ sinh của em luôn không?"

"Vậy thì em cứ chờ xem."

Lâm Dật không nói nhiều, cầm điện thoại đi xuống tầng.

Bởi vì cần mua thịt và rau dưa nên Lâm Dật đến siêu thị Gia Nhạc Phúc gần tập đoàn Triều Dương. Anh tốn hết hai mươi phút mới mua xong tất cả đồ cần thiết.

Thịt bò, tôm hùm, trứng cá muối, cũng không thiếu rau tươi, tất cả được bày đầy một bàn, tốn khoảng gần chục nghìn tệ.

"Anh sẽ bắt đầu nấu cơm, bởi vì không có phần của em nên em có thể đi tới nhà ăn để ăn."

"Em không đi." Kỷ Khuynh Nhan cười trên nỗi đau của người khác, "Có phải anh sợ mất mặt nên muốn đuổi em đi không?"

"Anh sợ em là con sâu tham ăn thôi."

"Em mới chẳng thèm tham ăn đâu." Kỷ Khuynh Nhan phản bác.

"Em cứ chờ ở đây xem anh xấu mặt, tránh cho anh suốt ngày khoác lác trước mặt em."

"Vậy chúng ta dùng thực lực nói chuyện thôi."

Lâm Dật nói xong thì đi vào trong bếp của Kỷ Khuynh Nhan. Anh phát hiện ở đây chẳng khác nào động tiên, có đầy đủ các loại thiết bị cần thiết.

Anh thấy vậy thì không nhịn được cười. Bản thân tự mình chuẩn bị riêng một phòng bếp còn nói mình không tham ăn.

Cô ta tính lừa quỷ à?

Keng keng xèo xèo…

Sau khoảng hai mươi phút…

Lâm Dật bưng bốn món thức ăn và một bát canh ra khỏi phòng bếp.

Tôm hùm nướng phô mai bơ tỏi, thịt bò sốt tiêu, trứng gà xào cà chua và canh trứng rong biển.

Mắt Kỷ Khuynh Nhan sáng lên khi nhìn bốn món ăn đơn giản lại đẹp mắt, bánh quy trên tay suýt rơi xuống đất.

Tạm thời không nói mùi vị nói thế nào, chỉ riêng sự kết hợp màu sắc đã rất tuyệt rồi.

Nhất là món tôm hùm nướng phô mai bơ tỏi kia trông có vẻ ngon đấy.

"Lâm Dật, anh làm nhiều món ngon vậy à?" Kỷ Khuynh Nhan thả bánh quy xuống và cười híp mắt nói, quả thật đáng yêu tới mức làm người ta muốn tan chảy.

"Nhiều à? Bình thường anh đều ăn vậy mà."

"Anh ăn một mình á?"

"Đúng vậy, không phải em nói không ăn à? Anh chỉ làm đủ cho một người thôi." Lâm Dật nói.

"Thật ra anh rất thích ăn bánh quy nhưng bác sĩ nói dạ dày của anh không tốt, không thể ăn nó nhiều. Anh thật sự hâm mộ em có thể ăn thoải mái, anh lại không ăn được."

Rắc!

Kỷ Khuynh Nhan cắn một miếng bánh quy và nhai với vẻ ngon lành.

"Đúng vậy, bánh quy của em ăn rất ngon, anh không ăn được, cho anh thèm chết đi."

"Ừ, anh hâm mộ chết đi được. Anh nấu những món này vừa không đẹp mắt lại ăn không ngon, giống như thức ăn của heo vậy, anh thật đáng thương."

Lâm Dật nói xong lại cắn từng miếng, ăn tới tay đầy dầu mỡ, cứ phải gọi là ngon lành.

Lâm Dật càng ăn càng hăng hái, anh cũng sắp rơi nước mắt vì món ăn mình nấu quá ngon.

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Lâm Dật ăn rất hưng phấn, Kỷ Khuynh Nhan ăn lại càng hưng phấn hơn!

Không tranh được đồ ăn thì tranh khí thế!

Mình tuyệt đối không thể thua anh ta được.

Chẳng qua Kỷ Khuynh Nhan ăn một lúc lại thấy nghẹn.

"Lâm Dật, em nghẹn rồi."

"Em nghẹn thì đi uống nước đi."

"Nước không dễ uống."

"Vậy em muốn thế nào? Có cần anh đưa em đi bệnh viện không?"

"Vậy thì không cần, em chỉ cần uống hớp canh của anh là được rồi."

Phụt…

Lâm Dật suýt nữa cười phun nước canh qua mũi, "Chẳng phải em nói thức ăn anh nấu ra là thức ăn cho heo ăn à? Em còn nói cái gì mà một lời phụ nữ nói ra, tứ mã nan truy, em còn có thể nuốt xuống được sao?"

"Anh đừng tức giận với em." Kỷ Khuynh Nhan dường như bình sứt không sợ mẻ, "Anh đừng ăn nữa. Giờ chẳng còn bao nhiêu, anh để lại một ít cho em đi."

Kỷ Khuynh Nhan đi giày cao gót chạy bịch bịch tới.

Dù sao cô đã mất thể diện trước mặt anh đâu chỉ một lần, thêm lần này nữa cũng chẳng sao.

"Đó là thức ăn thừa của anh, em đừng ăn nữa."

"Anh còn không biết xấu hổ mà nói vậy. Bản thân anh đã ăn, cũng không chừa lại cho em một chút nào. Về sau em sẽ không đối xử tốt với anh nữa." Kỷ Khuynh Nhan tức giận nói:

"Mệt cho em còn để lại sinh tố xoài trong tủ lạnh cho anh, không ngờ anh lại đối xử với em như vậy."

Lâm Dật cười hì hì, "Đúng lúc anh hơi khát, em vào tủ lạnh lấy sinh tố xoài cho anh đi."

"Em lấy sinh tố cho anh cũng chẳng sao nhưng em nói trước, anh không thể động vào thức ăn trên bàn đâu. Cho dù anh ăn chưa no cũng không thể ăn nữa, còn lại đều là của em đấy."

"Được rồi."

"Anh đừng giở trò xấu đấy, em đã nhớ kỹ hình dáng của từng món rồi, nếu anh dám động một cái thôi, hai chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ."

"Ồ? Cắt đứt quan hệ là như thế nào?"

"Không có như thế nào gì hết, chỉ là em sẽ không đối xử tốt với anh nữa."

"Được rồi, xem bộ dạng tham ăn của em kìa, mau đi lấy sinh tố cho anh đi."

"Được."

Kỷ Khuynh Nhan đi vào bếp. Nhưng cô bước vào cửa đã hét lên một tiếng chói tai.

"A! Lâm Dật!"

"Em hô to gọi nhỏ cái gì đó?"

"Không ngờ anh lại để phần cho em."

Lâm Dật hiểu ý cười, "Em mau lấy ra ăn đi, chờ thêm lát nữa sẽ nguội đấy."

"Hì hì, anh thật tốt với em."

Mấy phút sau, sinh tố xoài và các món ăn khác đều được lấy ra.

"Sao anh chỉ ăn có nửa con tôm hùm, để lại một nửa cho em vậy?"

"Em làm việc mệt thì ăn nhiều vào, con mèo nhỏ tham ăn ạ."

Kỷ Khuynh Nhan đỏ mặt, nhưng trong lòng rất là hạnh phúc.

"Anh đừng uống sinh tốt xoài này nữa."

"Vậy anh uống gì?"

"Anh chờ đấy."

Kỷ Khuynh Nhan tìm túi xách của mình, dùng bông tẩy trang lau lớp son môi rồi thoa son vị xoài lên, sau đó hôn nhẹ lên má Lâm Dật.

"Đầu bếp Lâm, thưởng cho anh đấy. Lát nữa em sẽ đánh giá năm sao khen ngợi cho anh."

"Không tệ, không tệ, động tác thành thạo hơn nhiều rồi." Lâm Dật nói: "Về sau em tập luyện nhiều một chút, chắc hẳn sẽ tốt hơn."

"Hừ, anh tưởng bở à."

Kỷ Khuynh Nhan không kìm chế được cơn thèm ăn, nếm thử một miếng thịt bò sốt tiêu của Lâm Dật. Mặc dù nó hơi cay nhưng mùi vị thì ngon siêu cấp.

"Lâm Dật, món này thật sự rất ngon đấy." Kỷ Khuynh Nhan hưng phấn tới mức khoa chân múa tay, "Em ăn trong nhà hàng cũng chưa từng ăn ngon như vậy. Ngày nào anh cũng bận rộn thì học nấu ăn vào lúc nào thế? Em tập rất lâu cũng không thể nấu được như vậy."

"Nếu em nói vậy thì phải nhắc tới thiên phú."

"Cắt, khen anh một câu thì anh tưởng thật à."

Lâm Dật mỉm cười, "Em ăn thấy ngon thì ăn nhiều vào."

"Ừ, nhưng em ăn nhiều thì anh phải giảm béo cùng em đấy. Em không thể ăn ngon, anh cũng không thể ăn được."

"Được được được, mọi chuyện đều nghe em hết."

Lâm Dật thấy dáng vẻ Kỷ Khuynh Nhan ăn cơm đáng yêu có hơi thất thần một chút, sau đó hỏi:

"Đúng rồi, buổi sáng em gọi điện thoại cho anh có phải có việc gì không?"

"Cũng không phải là chuyện gì lớn." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Bây giờ anh là bên B, em là bên A. Buổi chiều em muốn đi tới bến cảng Vọng Giang, anh có muốn đi cùng không? Nếu anh có ý kiến gì khác thì có thể nói với em."

"Theo anh thấy thì là em muốn tới hiện trường nhưng không muốn tự mình lái xe, tính để anh làm tài xế thì đúng hơn."

"Thông minh."

"Buổi chiều anh sẽ đi cùng với em, đúng lúc anh cũng muốn xem tiến độ của dự án thế nào."

"Ừ."

Kỷ Khuynh Nhan ăn cơm không tính là nhanh, nửa giờ sau mới chiến đấu xong.

Sau khi ăn xong, Kỷ Khuynh Nhan chủ động dọn thức ăn thừa.

"Em cất vào đó làm gì?"

"Còn thừa nhiều như vậy, bỏ đi cũng tiếc. Trong phòng bếp có hộp đựng thức ăn, buổi tối em sẽ mang về. Tiêu thì có thể không cần nhưng thịt phải giữ lại."

"Em nói cũng phải."

Lâm Dật tươi cười giống như một vị cha già vậy.

Cô gái này còn rất đảm đang đấy.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 149.
Bình Luận (0)
Comment