Kỷ Khuynh Nhan bỏ hộp thức ăn thừa vào tủ lạnh, sau đó đi tới phòng để quần áo.
Cô thay một cái quần jean và chiếc áo voan cổ chữ V, trang phục này càng tôn lên dáng vẻ chim sa cá lặn, đoan chính trang nhã có một không hai của cô.
Hơn nửa giờ sau, hai người lái xe đến bến cảng Vọng Giang.
Mà trong quá trình này, Kỷ Khuynh Nhan cũng đã cho Lâm Dật năm sao khen ngợi.
Dường như việc này đã thành thói quen của nàng Lâm Dật cũng không cần phải nhắc.
Đến bến cảng, Lâm Dật không quấy rầy Tất Tùng Giang, chỉ tùy tiện xem qua nên không muốn kinh động nhiều người.
Hai người đứng ở lan can trước cảng, gió biển thổi làm mái tóc như thác nước của Kỷ Khuynh Nhan hòa vào biển trời, tung bay theo gió.
Nhìn công trường thi công ồn ào, Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Trước đó em đã gặp tổng giám đốc Quan Nhã của công ty thiết kế Nhã Lạc, hai chúng em nói chuyện rất lâu về vấn đề liên quan tới dự án này."
"Cụ thể hai người đã nói những gì?"
"Tổng quỹ dự án là 800 triệu, có thể đầu tư vào công trình khoảng 500 triệu. Chi phí dành cho em là khoảng 300 triệu."
"Sau đó thì sao? Em muốn nói gì?"
Kỷ Khuynh Nhan quay đầu, nét mặt tươi cười như hoa nhìn Lâm Dật.
"Nể tình anh cho em ăn ngon, em để anh làm dự án này miễn phí, có thể tiết kiệm cho anh một 150 triệu đó."
"Em làm gì vậy? Anh cũng đâu có thiếu chút tiền ấy." Lâm Dật không hiểu ý của Kỷ Khuynh Nhan.
"Dự án bến cảng Vọng Giang quá lớn, em trước sau vẫn hơi lo lắng. Chúng ta không phải là đại gia vùng Trung Đông, không ai đành lòng ném tiền xuống sông xuống biển." Kỷ Khuynh Nhan vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi bay tiếp tục nói.
"Dù gì em cũng lập nghiệp từ công trình nên hiểu rõ, nếu là một tòa nhà lớn, một khâu trong đó xuất hiện sai lầm, cuối cùng sẽ dẫn tới sai lầm trí mạng. Cho nên em không muốn kiếm số tiền này. Anh xem nó như đường rút lui, vào thời điểm quan trọng thì ứng phó khẩn cấp cũng được."
Ở trên phương diện công trình đã có cô ấy chú ý cho Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy sẽ không xuất hiện vấn đề quá lớn.
Mà vấn đề rất có thể xảy ra ở trên người Lâm Dật.
Anh là một người thà chết không khom lưng.
Ở trong quá trình xây dựng bến cảng lớn hàng đầu trên thế giới sẽ không thể tránh được chuyện phải giao thiệp với những người quyền quý của Trung Hải.
Nếu hai bên đều vui vẻ thì tốt nhất.
Nhưng nếu Lâm Dật không cẩn thận đắc tội với bọn họ, chỉ cần một câu nói là dự án khổng lồ này sẽ phải dừng lại.
Lúc đó, bọn họ sẽ chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng, sợ là tất cả cố gắng của anh sẽ giống như kiếm củi ba năm đốt một giờ.
Thậm chí anh còn có thể rơi vào tình cảnh vĩnh viễn không thể xoay chuyển được.
Thời kỳ này, nếu ví Lâm Dật thành một con đại bàng bay lượn trên không trung.
Sẽ có vô số người theo dõi anh, muốn xem anh có thể bay cao, bay xa tới mức nào.
Nhưng chỉ có Kỷ Khuynh Nhan đang quan tâm xem anh rốt cuộc có mệt không, có thể gặp phải nguy hiểm không.
Lâm Dật chợt thấy ấm lòng.
Có lẽ sức hấp dẫn của Kỷ Khuynh Nhan không phải chỉ bởi vì vẻ đẹp tuyệt vời của cô ấy.
Mà sức hấp dẫn từ lòng lương thiện và hồn nhiên của cô ấy mới thật sự làm cho người ta không thể bỏ qua, nhưng đây cũng là điểm khó phát hiện được nếu không cố gắng tìm hiểu cô.
"Anh hiểu rõ ý của em, anh đã giữ lại đủ đường lui cho mình, nếu không nắm chắc, anh sẽ không ngẩng đầu mà bước đi như vậy. Em cứ yên tâm đi."
Kỷ Khuynh Nhan nhìn Lâm Dật như muốn tìm kiếm đáp án trong đôi mắt anh.
"Anh chắc chắn chứ? Đây không phải là chuyện đùa đâu."
"Em xem anh giống kẻ liều lĩnh à?"
Kỷ Khuynh Nhan cười nhìn Lâm Dật, "Anh không giống kẻ liều lĩnh nhưng có vẻ giống tên lưu manh."
"Em giỏi lắm, xem anh trừng trị em thế nào."
"Đừng đừng, ở đây đông người như vậy, sẽ xấu hổ lắm."
Lâm Dật biết da mặt Kỷ Khuynh Nhan mỏng nên không đùa cô ấy nữa mà nói:
"Chuyện công trình sẽ giao lại cho em, nếu em làm không tốt, anh sẽ trừ tiền đấy."
"Không thành vấn đề, em vẫn còn rất tự tin về phương diện này."
Kỷ Khuynh Nhan dùng tay ra hiệu OK, "Anh cứ giao lại cho em là được rồi. Nhưng em và nhà thiết kế của tập đoàn cũng đã nghiên cứu qua phương án kế hoạch này, chúng em đều nhất trí cho rằng nếu thêm bãi biển Nguyệt Lượng Loan ở bên cạnh vào trong kế hoạch cải tạo thì sẽ càng hoàn mỹ hơn."
"Hoàn mỹ chỗ nào?" Lâm Dật có phần hứng thú hỏi.
"Như vậy có thể làm cả khu phong cảnh trở nên rộng rãi và thông suốt." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Lại giống như chiếc áo sơ mi và áo comple vậy, phải đồng thời mặc hai thứ này lên người thì mới đẹp. Nếu đã có cảng mà không có bãi cát, trước sau vẫn thiếu một chút."
"Vậy chúng ta mua nó lại, chẳng phải được rồi sao?"
"Anh tưởng anh muốn mua là có thể mua được à?" Kỷ Khuynh Nhan trêu.
"Quyền sở hữu bãi biển Nguyệt Lượng Loan này nằm trong tay của chính quyền, anh không thể nói mua là có thể mua được đâu."
"Em nói cũng phải."
"Anh xem, lúc này có tiền lại không có chỗ tiêu rồi." Kỷ Khuynh Nhan đắc ý nhìn Lâm Dật và cấu vào thắt lưng anh,
"Chẳng phải anh Lâm của chúng ta rất giàu à? Chẳng phải anh cảm thấy mình không gì không làm được sao? Anh có muốn thử mua lại bãi biển Nguyệt Lượng Loan nữa không?"
Lâm Dật dở khóc dở cười, "Em cần gì phải làm vậy chứ?"
"Lúc trước đều là anh lừa em, lúc này hết cách rồi à? Nếu không anh lại thể hiện ra chút năng lực, cho em xem thử anh làm sao mua được đó từ trong tay chính quyền?"
"Em có biết trông em lúc này rất gợi đòn không?" Lâm Dật cười nhạt nói.
"Hì hì, có sao?"
Kỷ Khuynh Nhan giả vờ tiếc nuối thở dài, "Từ nhỏ em đã có ước mơ là muốn mặc áo tắm và phơi nắng trên bờ cát nhưng vì da mặt mỏng nên vẫn chưa dám thực hiện, còn tưởng ai đó có thể cho em một cơ hội chứ? Nhưng bây giờ xem ra, người nào đó chẳng qua cũng chỉ có vậy, em đã đánh giá anh ta quá cao rồi."
Lâm Dật thấy buồn cười. Nhìn Kỷ Khuynh Nhan than ngắn thở dài như vậy, quả thật là có tài làm diễn viên đấy.
Đúng lúc này, hai người thấy một người đàn ông trung tuổi đi về phía bên này.
Mà người này không phải ai khác, chính là Tất Tùng Giang.
"Lâm tổng, Kỷ tổng, nhân viên phía dưới nói hai người đã tới, vừa rồi tôi còn không tin, không ngờ là hai người thật." Tất Tùng Giang mỉm cười chào hỏi.
"Chúng tôi chỉ tùy tiện đến xem thôi, cũng không có chuyện gì gấp nên không thông báo cho anh biết." Lâm Dật nói.
"Lâm tổng, nhân đây tôi có chút việc muốn báo cáo với ngài."
"Anh có việc gì cứ nói thẳng là được, dù sao Kỷ tổng cũng không phải người ngoài."
"Là thế này, vừa rồi Diêu Đông mới đưa qua ba trăm nghìn, là tiền trả nợ cho chúng ta."
"Theo tôi nhớ hình như anh ta đâu nợ chúng ta nhiều tiền như vậy."
"Anh ta nói số tiền còn lại là nhận tội với ngài, còn nói gì mà mong ngài tha cho anh ta một con đường sống."
"Được, tôi biết rồi. Nhưng số tiền thừa kia không thể nhận được, anh tranh thủ thời gian trả lại cho anh ta đi."
"Tôi biết rồi Lâm tổng." Tất Tùng Giang nói:
"Còn nữa, chuyện ngài giao cho tôi lúc trước, tôi đã thu xếp xong xuôi rồi. Công việc bên bãi biển Nguyệt Lượng Loan tạm thời do tôi chịu trách nhiệm. Chờ qua mấy ngày nữa, tôi sẽ thành lập một phòng ban riêng chịu trách nhiệm về công việc bên bãi biển, tranh thủ đi vào quỹ đạo trong vòng một tuần."
"Anh làm việc thì tôi yên tâm rồi. Anh cứ yên tâm mà làm."
"Cảm ơn Lâm tổng đã tin tưởng."
“Khoan đã.”
Kỷ Khuynh Nhan nghe hai người nói xong lại thấy bối rối. Bọn họ đang nói gì vậy?
Công việc bên bãi biển Nguyệt Lượng Loan à?
Đây không phải là khu vực do nhà nước quản lý sao?
Bọn họ không có quyền quản lý mới đúng chứ?
P/S: Giới thiệu truyện đô thị hay đã full: Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ
------
Dịch: MBMH Translate