"Nếu không còn gì khác, anh đi làm việc khác đi. Tôi và Kỷ tổng còn việc khác cần nói."
"Vậy tôi không quấy rầy hai vị nữa."
Tất Tùng Giang xoay người rời đi. Gió biển man mát thổi qua sợi tóc Kỷ Khuynh Nhan.
Nhưng lần này không phải cảnh đẹp như tranh.
Mà là giống như giấc mộng.
"Lâm Dật, vừa nãy các anh nói chuyện gì vậy? Tại sao quản lý Tất có quyền quản lý bãi cát Nguyệt Lượng Loan?"
"Bởi vì anh đã mua lại bãi cát Nguyệt Lượng Loan."
"Mua, mua lại cả bãi cát?"
Con người đều sẽ thay đổi, nhưng hành vi thì không.
Kỷ Khuynh Nhan cảm giác não bộ thiếu dưỡng khí, chỉ số thông minh không đủ dùng.
"Anh, anh lặp lại lời vừa rồi một lần nữa?"
"Em không nghe rõ sao?" Lâm Dật cười nói: "Bãi cát Nguyệt Lượng Loan hiện giờ là sản nghiệp của anh."
"Đang yên đang lành, sao anh lại mua lại bãi cát Nguyệt Lượng Loan rồi?"
"Người nào đó không phải nói mình thích tắm nắng trên bờ cát sao? Bây giờ nơi này đã trở thành đất tư của anh rồi, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh người nào đó tới tắm nắng. Nghe nói bãi cát rất hợp với bikini nha."
"Lâm Dật, nếu anh còn như vậy, em sẽ không đi với anh nữa. Mỗi ngày toàn lừa gạt em." Kỷ Khuynh Nhan thở phì phò nói.
"Cái này gọi là kẻ ác cáo trạng trước hả? Anh lừa gạt em bao giờ? Toàn là tự em nói."
Kỷ Khuynh Nhan phồng má muốn phản bác, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Tên này quá làm người ta tức giận.
"Anh nhớ trước kia hình như em có mua vài bộ áo tắm. Hiện giờ anh gọi người mang tới, chúng ta tắm nắng ở đây đi."
"Anh nghĩ đẹp lắm, người ta còn lâu mới tắm nắng cùng anh." Kỷ Khuynh Nhan hất cằm nói: "Nhưng anh đã mua lại bãi cát Nguyệt Lượng Loan, hạng mục cải tạo hậu kỳ sẽ càng thêm hoàn mỹ."
"Chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên, cứ giao hết cho em. Bảo đảm làm anh thỏa mãn." Kỷ Khuynh Nhan tràn đầy tự tin nói.
"Chờ đã, anh còn chưa nói sẽ giao chuyện cải tạo bãi cát cho em mà."
"Nếu anh không giao cho em, em cắn anh."
"Em cầm tinh con chó hả?" Lâm Dật dở khóc dở cười.
"Lần đầu tiên anh thấy em như vậy, không đưa hạng mục là cắn người, quá bạo lực."
"Anh phải tự hài lòng đi, người khác cho em còn không thèm cắn đâu."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan hứng thú hừng hực lôi kéo Lâm Dật, đôi mắt đẹp híp thành vầng trăng lưỡi liềm, cười như đứa bé.
"Đi, chúng ta đi dạo bờ cát."
Đi trên bờ cát, Kỷ Khuynh Nhan cởi giày cao gót, săn ống quần jean lên, bước chân trần trên cát mềm, hưởng thụ gió biển man mát.
Đối với nàng mà nói, giờ phút này chính là lúc thoải mái, thích thú nhất.
"Lâm Dật, bến tàu Vọng Giang đều là của anh, chờ có thời gian, anh dẫn em ra biển chơi đi." Kỷ Khuynh Nhan đề nghị.
"Không thành vấn đề." Lâm Dật cười: "Mang theo ít trang bị, sau đó anh dẫn em lặn xuống nước."
"Anh còn có thể lặn xuống nước?"
"Đương nhiên, không phải việc khó gì."
Kỷ Khuynh Nhan quay đầu lại, nâng mặt Lâm Dật.
"Sao cái gì anh cũng biết nha, quá lợi hại."
"Không nên sùng bái ca, ca là người đàn ông sẽ làm phụ nữ bị thương."
"Xì, khiêm tốn chút được không?" Kỷ Khuynh Nhan vẩy tóc: "Ồ đúng rồi, có chuyện quên nói cho anh."
"Chuyện gì?"
"Trước đây anh muốn lập một quỹ từ thiện đúng không? Em có giúp anh liên hệ hai người, trình độ nghiệp vụ không cần bàn. Lúc nào rảnh, anh đi gặp mặt họ xem trình độ của họ. Nếu không được, em lại tìm người khác."
"Em tìm người thì anh yên tâm rồi. Không cần khảo sát."
"Nếu nhân viên không thành vấn đề, vậy còn lại là đăng ký địa điểm và đăng ký tên quỹ là xong." Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Em có thể quyết định giúp anh về vấn đề thủ tục gây quỹ. Nếu anh không có yêu cầu gì đối với địa chỉ, em sẽ tìm cho anh một mặt bằng bên dưới tầng công ty em."
"Em giúp anh vấn đề thủ tục, còn về địa chỉ, anh có sắp xếp khác."
"Anh hiện giờ đã có địa điểm vừa ý rồi sao? Lúc đăng ký cần điền địa chỉ."
"Em điền Cao ốc Lăng Vân đi." Lâm Dật suy nghĩ một chút nói.
"Cao ốc Lăng Vân?" Kỷ Khuynh Nhan hỏi: "Chính là cao ốc lúc trước có tên là Song Tử đúng không?"
"Ừ, chính là chỗ đó."
"Theo như em nghe nói, cao ốc Song Tử đã bị người ta mua, cho nên sửa lại tên. Anh muốn đặt địa điểm công ty ở đó e là hơi khó."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan như nhận ra điều gì, như con cáo con nhìn Lâm Dật.
"Người mua lại cao ốc Song Tử kia không phải chính là anh đấy chứ? Sau đó mang ra lừa gạt em?"
Lâm Dật sờ sờ mũi:
"Bị em đoán trúng rồi, thật sự là anh mua."
Kỷ Khuynh Nhan: …
"Anh thật sự mua cao ốc Song Tử?"
"Lừa em làm gì, 18 tỷ nhân dân tệ, mấy ngày trước vừa mua xong."
"Lâm Dật, anh là máy in tiền à?"
"In tiền còn không nhanh như thế đâu."
"Xì, anh cứ khoe đi!"
Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Chuyện đó cứ xác định như vậy. Chờ vấn đề thủ tục giải quyết xong, em lại cho hai người kia gặp anh. Anh có yêu cầu cụ thể gì có thể nói thẳng với họ."
"Không thành vấn đề."
Trò chuyện xong chuyện chính, Lâm Dật đi dạo cùng Kỷ Khuynh Nhan một lúc rồi chuẩn bị rời đi.
"Ngài có đơn hàng mới, xin chú ý tiếp nhận."
Vừa bàn xong việc, điện thoại của Lâm Dật vang lên.
"Có công tác sao?"
"Ừ, có người đặt đơn hàng."
"Vậy em không làm lỡ việc của anh. Em đi làm trước." Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Không vội. Anh đưa em về trước. Một đơn hàng thôi, có nhận hay không cũng không quan trọng."
"Như vậy sao được, nếu đã trải nghiệm cuộc sống, anh phải nghiêm túc một chút."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan giúp Lâm Dật chỉnh lại cổ áo, dịu dàng nói:
"Gió thổi mạnh, anh chú ý an toàn."
"Biết rồi."
"Em đi trước đây, đừng quên chuyện anh vừa đồng ý với em, phải dẫn em ra biển chơi."
"Yên tâm đi, không quên được."
Vốn Lâm Dật chuẩn bị đưa Kỷ Khuynh Nhan về, nhưng cô sợ làm lỡ việc nhận đơn của Lâm Dật nên tự mình lái xe về.
Tiện tay bấm nhận đơn hàng, theo đơn hàng yêu cầu cần mua hai chiếc phao bơi, còn quy định sẵn giá, khoảng hai trăm tệ. Nhãn hiệu thì không hạn chế, cần tự ứng trước.
Thấy rõ nội dung đơn hàng, Lâm Dật tra xét bản đồ.
Anh phát hiện cách đây gần một kilomet có chỗ bán dụng cụ bơi, đi chỗ mua là được.
Mấy phút sau, Lâm Dật lái xe tới cửa hàng.
Ông chủ cửa hàng là một ông chú tuổi trung niên, mặc quần bơi, bộ dáng vô cùng nhàn nhã.
"Ông chủ, tôi muốn mua hai cái phao bơi, khoảng hai trăm tệ, chất lượng tốt một chút."
"Được, chờ một lát."
Nói xong, ông chủ tìm kiếm trong quầy hàng, lấy ra hai cái phao bơi màu lam đậm:
"Cái phao bơi này rất tốt, dù là tên béo ba trăm cân đè lên cũng không vấn đề gì."
"Không phải màu này." Lâm Dật nói: "Có cái màu hồng nhạt hoặc màu trắng không?"
Vì trong ghi chú nói phao bơi loại nữ, tuy hình dạng giống nhau, nhưng về màu sắc cần khác biệt, phải là màu nhạt.
"Cậu không phải mua cho mình dùng à?"
"Tôi chỉ là người chuyển hàng thôi, mua cho khách."
"Không phải chứ!” Ông chủ trung niên rõ ràng không tin: "Trông đẹp trai như thế, làm shipper làm gì? Phí tướng mạo thế kia."
"Quá khen quá khen."
"Chắc cậu cũng bị sinh hoạt bắt buộc mới đi làm chuyển hàng." Ông chủ nói.
"Tôi có quen biết vài phú bà đấy, giới thiệu cho cậu nhé? Bằng vẻ mặt này của cậu, một năm thu về chục triệu ắt không phải mơ."
"Ấy đừng đừng, chuyện này không hợp với tôi."
Lâm Dật dở khóc dở cười, không nghĩ tới vị đại ca này còn kiêm chức tú ông.
"Vậy được rồi."
Ông chủ cười ha ha lấy hai phao bơi màu nhạt. Lâm Dật không chọn nhiều, cầm phao bơi ra ngoài, chuẩn bị đưa tới cho người mua.
Anh trả tiền xong đi ra, ông chủ cũng đi theo, còn đưa cho anh một tấm danh thiếp.
"Cậu bạn à, đây là danh thiếp của tôi. Nếu cậu không muốn phấn đấu thì đến tìm tôi, chắc chắn liên hệ cho cậu mối tốt để cuộc sống của cậu vọt thẳng lên trời."
Nói xong, ông chủ trung niên chỉ chỉ chiếc xe Koenigsegg cách đó không xa.
"Thấy cái xe thể thao kia không? Nếu cậu chịu đổi nghề, tôi đảm bảo cậu làm mấy năm cũng có thể lái xe thể thao, không cần làm chân chạy shipper cầu sinh nữa."
Lâm Dật lấy chìa khóa xe ra ấn một cái.
"Cái xe Koenigsegg kia là của tôi mà, chắc là không cần phấn đấu đâu."
------
Dịch: MBMH Translate