Nhìn thấy chiếc Koenigsegg mở cửa, ông chủ trung niên sửng sốt.
"Chiếc, chiếc Koenigsegg kia là của cậu?"
"Chẳng tôi lái xe của người khác ra ngoài khoe khoang?"
"Nhưng cậu đã có nhiều tiền như vậy còn đi làm shipper làm gì? Mất mặt bao nhiêu."
Ông chủ trung niên thực sự không hiểu được suy nghĩ quái gở của người trẻ tuổi bây giờ.
Làm văn phòng yên lành thì không chịu, đi làm shipper, muốn cái gì?
"Để trải nghiệm cuộc sống thôi, đỡ để người khác nói tôi là công tử bột."
"Vậy cậu làm việc khác không được sao, làm shipper buồn chán bao nhiêu, lại còn phải xem sắc mặt bao người, không phải cuộc sống tốt."
"Hầu hạ phú bà chắc không cần xem sắc mặt người ta? Vả lại còn có nguy cơ bệnh tật." Lâm Dật cười ha hả.
"Huống hồ nghề nghiệp không phân quý tiện. Công việc này rất tự do, ít nhất tôi cảm thấy rất khá."
"Nghề nghiệp quả thật không phân quý tiện, nhưng tiền lương lại phân cao thấp."
Lâm Dật vung vẩy chìa khóa xe.
"Chú cảm thấy hiện giờ tôi chọn việc còn cần nghĩ vấn đề tiền lương sao?"
Ông chủ trung niên: …
"Ầy, hình như đúng là không cần lắm."
"Được rồi, không nói nữa. Tôi đi làm đây."
"Bye, bye, bye…"
Chào hỏi xong, Lâm Dật không dừng quá lâu, lái xe về phía bãi cát. Đến địa chỉ hiển thị, anh gọi điện cho khách hàng.
"Xin chào, xin hỏi là tiên sinh Lữ Phi sao?"
"Là tôi, anh là ai?"
"Xin chào, tôi là người chạy shipper. Anh có đặt hàng mua hai chiếc phao bơi đã có, tôi đang ở ngay bên lề đường, từ bên bờ cát có thể nhìn thấy tôi." Lâm Dật khách khí nói.
"Hiện giờ tôi không có thời gian, anh mang xuống đây cho chúng tôi đi, nhanh một chút, đừng lề mề, đang cần dùng đây."
"Vậy được. Các anh ở đâu? Có đặc điểm cụ thể nào không?"
"Trên bờ cát có cái ô đỏ rất lớn, tôi mặc quần bơi màu xanh lam, anh tới đây là có thể thấy tôi."
"A, được rồi."
Đáp lời xong, Lâm Dật tắt máy xe.
Anh mang phao bơi đi tới bãi cát, nhìn ngó xung quanh.
Lâm Dật nhìn một vòng thấy có tám nhóm người, đều dùng ô che nắng màu đỏ, mà kiểu dáng đều không khác nhau mấy.
Lâm Dật lại nhìn một chút, có ba nhóm người dưới ô che đều có người mặc quần bơi màu xanh lam, rất khó phân biệt.
Bất đắc dĩ, Lâm Dật gọi cho đối phương để xác nhận vị trí.
"Quý khách, có thể miêu tả cụ thể vị trí của anh cho tôi thêm một chút được không. Tôi không tìm được."
"Tôi nói anh làm sao thế, đầu bị lừa đá hả? Vị trí của chúng tôi rõ ràng như thế mà còn không tìm được? Có tin tôi tố cáo anh không?"
Lâm Dật sầm mặt lại:
"Là tại anh không rõ ràng. Cả bãi cát có bao nhiêu ô che nắng màu đỏ như vậy, mà người ở dưới đều mặc quần bơi xanh lam, tôi làm sao biết chỗ nào là anh?"
"Thật phục rồi, chẳng trách phải đi làm chân chạy shipper. Bằng trí thông minh này của anh cũng chẳng làm được việc gì khác?"
"Anh là shipper?"
Lâm Dật vừa muốn đáp lời, chợt anh nghe thấy có người gọi mình phía sau. Quay đầu lại, Lâm Dật nhìn thấy đó là một cô gái trẻ tuổi mặc áo tắm màu vàng.
Lâm Dật tắt điện thoại. Anh thấy phía sau cô gái là ô che nắng màu đỏ, bên cạnh còn có gã con trai mặc quần bơi màu xanh lam.
Chắc hẳn chính là bọn họ.
Cầm hai cái phao bơi, Lâm Dật chạy chậm tới.
"Trời ạ, Lộ Lộ, cậu mau qua đây! Anh shipper chuyển hàng phao bơi cho chúng ta thật đẹp trai!"
Cô gái mặc áo tắm màu vàng nói.
Cô gái này tên Khúc Băng, là chủ của một cửa hàng quần áo tư nhân, vóc dáng thướt tha, nóng bỏng như mặt trời.
Cô gái được gọi là Lộ Lộ tên là Từ Lộ, mặc một bộ bikini màu đen, kiểu dáng vô dùng to gan.
"Quả thật không tệ nha." Từ Lộ nói.
"So với anh chàng hôm qua tớ gặp ở quán rượu còn đẹp trai hơn."
"Trông đẹp trai như vậy sao còn làm chân chạy chuyển hàng cho người ta nhỉ? Tùy tiện tìm công việc đều tốt hơn thế này." Khúc Băng nói: "Quá đáng tiếc."
"Còn có thể tại sao, chắc chắn là đầu óc chẳng ra làm sao chứ gì." Lữ Phi khinh bỉ.
"Vừa nãy anh đã nói rõ ràng như vậy mà còn không tìm được vị trí của chúng ta, làm chậm bao nhiêu thời gian như vậy mới đưa tới. Đợi lát nữa cho cậu ta đánh giá kém."
"Không phải chuyện lớn gì, em thấy coi như thôi đi, phải biết khoan dung độ lượng chứ."
"Băng Băng, không phải cậu thấy người ta đẹp trai nên trong lòng có ý gì chứ? Cẩn thận Lữ Phi ghen đó." Từ Lộ trêu chọc.
"Cậu nói gì đó? Chúng tớ là bạn tốt, không liên quan gì đến ghen."
Ánh mắt Khúc Băng đánh giá qua lại trên người Lâm Dật.
"Dáng vẻ và nhan sắc đều rất khá, vừa vặn trong cửa hàng tớ còn thiếu người phục vụ. Tớ thấy anh ta rất thích hợp."
"Ngoài miệng nói thật dễ nghe. Tớ thấy là cậu có ý nghĩ với người ta mới đúng." Từ Lộ cười khach khách: "Muốn chơi minh tu sạn đạo, ám độ trần thương hả?"
"Cậu đừng nói linh tinh, tớ chỉ vì công việc, đâu ra ý nghĩ xấu xa như vậy."
"Ai xấu xa người đó biết." Từ Lộ nói.
"Nhưng tớ nhắc nhở cậu nha, vui đùa chút là được, nhưng đừng coi là thật. Hai người các cậu ở hai tầng lớp khác nhau. Cậu muốn tìm bạn trai phải tìm người có thực lực xứng đôi với mình."
"Yên tâm đi, trong lòng tớ nắm chắc. Chút chuyện nhỏ này còn không cần cậu nhắc nhở."
Thấy hai cô gái hớn hở tán gẫu, mà đề tài toàn xoay quanh anh chàng shipper kia, Lữ Phi không nhìn nổi.
"Anh Phi à, có chút không ổn. Chúng ta có cần đề phòng một chút không?"
"Không có chuyện gì, chỉ là một tên chân chạy thối tha thôi. Cậu cảm thấy hắn ta có thể lợi hại cỡ nào? Có khả năng so sánh được với anh sao?"
"Nói như vậy cũng không sai. Nếu em nhớ không nhầm, công ty ươm mầm người nổi tiếng do anh mở năm ngoái đã kiếm lợi nhuận hơn một triệu tệ rồi chứ?"
"Nói chính xác ra là 1.8 triệu. Nếu không phải xảy ra chút sai sót còn có thể bước qua cửa ải 2 triệu nữa kia." Lữ Phi đắc ý nói.
"Mà hắn ta chỉ là tên chạy shipper, thân phận địa vị cách anh mười vạn tám ngàn dặm, làm sao có thể so sánh với anh?"
"Chắc chắn rồi, hắn chỉ là một kẻ hạ đẳng thôi."
"Ai nói không phải chứ?"
Trong lúc này, Lâm Dật đang đi tới. Anh nói với Khúc Băng:
"Phao bơi một cái giá hai trăm lẻ chín tệ, hai cái là bốn trăm mười tám tệ. Phiền quý khách thanh toán tiền hàng trước."
"Anh chàng đẹp trai, chuyện tiền bạc không vội vã. Tôi có chuyện muốn hỏi anh." Khúc Băng cười nói.
"Chuyện gì?"
"Anh có dự định đổi việc hay không? Tôi có mở một cửa hàng bán quần áo, đang cần một người phục vụ. Anh có hứng thú thử xem không?"
Lâm Dật lắc đầu một cái:
"Không có hứng thú."
"Ách…"
Khúc Băng có chút bất ngờ, Cô không ngờ Lâm Dật lại từ chối mình rất thẳng thừng.
"Tôi không định trêu đùa anh đâu, tôi thật sự có ý nghĩ này." Khúc Băng nói.
"Những chuyện khác không dám nói, ít nhất có thể cho anh thu nhập gấp đôi hiện tại. Anh có nên suy tính lại một chút không?"
"Đúng vậy, chẳng lẽ anh không muốn làm công cho một bà chủ xinh đẹp sao? Dù sao cũng hơn làm chân chạy shipper đội gió đội nắng chứ." Từ Lộ trêu ghẹo, nhưng trong lòng đã có cái nhìn về Lâm Dật.
Yêu cầu mê người như thế còn không đồng ý, có phải anh ta quá ngông cuồng không?
Châm ngôn nói rất hay, không trèo lên cao không phải buôn bán, lời này nói quá đúng rồi.
"Vậy tôi cũng không hứng thú. Tổng cộng 418 tệ, các vị ai thanh toán tiền hàng này?"
Nghe Lâm Dật thẳng thắn từ chối, Khúc Băng cảm thấy khó chịu.
Chẳng lẽ chỉ có thể gặp thoáng qua anh chàng đẹp trai này sao?
Như vậy cũng quá đáng tiếc.
"Đồ này cậu mua làm sao thế?" Lữ Phi bên cạnh chen vào.
"Tôi bảo cậu mua phao bơi khoảng 200 tệ, cậu lại mua 209 tệ là sao? Có phải cậu định kiếm lời chênh lệch giá không?"
------
Dịch: MBMH Translate