"Anh nói cái gì? Tôi kiếm lời chênh lệch giá của anh?"
Lâm Dật buồn bực, này là trò gì đây?
"Đúng thế. Cậu xem chất lượng hai cái phao bơi này xem, so với cái phao rác rưởi giá chín tệ khác nhau ở chỗ nào?" Lữ Phi trách móc.
"Tôi thấy cậu mua hai cái phao rẻ tiền rồi mang tới đây lừa chúng tôi chứ gì?"
"Anh Phi nói có đạo lý. Hai chiếc phao bơi này chắc cộng lại cũng chưa đáng hai mươi tệ, lại còn đòi chúng tôi 418 tệ, còn thêm phí ship, qua tay kiếm lời hơn 400 tệ. Chẳng trách gọn gàng từ chối chị Băng, nghĩ cả nửa ngày, thì ra trong đó có mờ ám." Bạn của Lữ Phi cũng lên tiếng hùa theo.
Lâm Dật cảm giác chẳng còn gì để nói. Đúng là rừng rậm lớn, chim chóc gà qué gì cũng có.
Không ngờ mình lại gặp thứ kỳ quặc như thế.
"Mấy người cảm thấy tôi thèm mấy trăm đồng tiền kia sao?"
" y dà, nói chuyện ngông cuồng nhỉ. Chẳng lẽ cậu cảm thấy mình có thể so tiền với tôi?" Lữ Phi cười châm chọc.
"Nếu cậu thật sự có tiền, cần gì phải đi làm shipper kiếm sống. Lại còn ra vẻ với chúng tôi, hình như cậu chọn nhầm người rồi. Chúng tôi ở đây tùy tiện chọn một người ra, thu nhập một tháng cũng đủ cho cậu kiếm lời mấy năm. Lúc nói chuyện phải động não cho kỹ, đỡ để người ta cười nhạo."
Tiếng cãi vã khiến không ít người vây xem, đều cười lắc đầu.
"Anh chàng shipper này đúng là nói khoác còn không biết ngượng."
"Rõ ràng là chạy shipper phục vụ người khác, vậy mà một chút giác ngộ cũng không có. Cho cái đánh giá kém, cả ngày nay anh ta làm không công luôn."
"Chắc cậu ta nghĩ mình đẹp trai nên có vốn ngông cuồng, lại không biết trên đời này, nếu không có tiền trong tay, đẹp trai cũng chẳng có tác dụng rắm gì."
Thấy mấy người vây công Lâm Dật, Khúc Băng có phần không nhịn nổi, đứng ra can ngăn:
"Được rồi, mọi người bớt tranh cãi một tí đi. Tôi thấy anh chàng đẹp trai này không tệ, chắc sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Cũng không đáng bao tiền, tôi trả là được."
"Tiểu Băng, em chờ một chút. Anh là người mời em ra chơi, sao có thể để em trả tiền?" Lữ Phi cười nói, sau đó móc túi lấy ra 400 tệ đưa cho Lâm Dật.
"Đây là tiền mua phao bơi, chắc cậu cũng kiếm lời không ít rồi, tối nay có thể mua thêm cho mình cái đùi gà."
Nhìn bốn trăm tệ trong tay, Lâm Dật nói:
"Mua hai cái phao bơi tổng cộng hết 418 tệ, anh đưa tôi 400 tệ là kiểu gì?"
Lữ Phi nhếch miệng, cười xem thường.
"Tự cậu nhìn đơn đặt hàng xem. Yêu cầu của tôi là mua hai cái phao bơi khoảng 200 tệ, mà cậu lại mua 209 tệ. Cậu không hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu của tôi, tôi không truy cứu trách nhiệm của cậu là còn tốt rồi. Tốt nhất là cậu nên tự biết mình đi."
Lâm Dật suýt bật cười vì tức.
"Chẳng lẽ 209 tệ không tính là khoảng 200 hay sao? Giá trong cửa hàng bán đồ bơi chính là cái giá này, chẳng lẽ anh còn muốn tôi phải cò kè mặc cả?"
Lữ Phi nhún vai một cái:
"Vậy tôi cũng không quản được. Mà tôi cũng đã nói là khoảng 200 tệ, chẳng lẽ cậu mua nhiều tiền hơn thì tôi phải trả sao? Nếu cậu mua 2000 tệ một cái phao bơi, chẳng lẽ tôi cũng phải làm kẻ coi tiền như rác?"
"Ha ha..."
Lời của Lữ Phi khiến đám người vây xem cười lớn tiếng.
"Chắc anh chàng kia không ngờ người khác lại nhìn thấu quỷ kế của mình."
"Đáng đời! Trước đây tôi đã bị đám người chạy shipper này lừa một lần. Đặt bọn họ mua giúp ít táo về ăn, rõ ràng siêu thị dưới tầng bán giá mười đồng một cân, sau khi mua xong về giao cho tôi lại nói là mười lăm đồng một cân, vô duyên vô cớ lấy của tôi hai mươi đồng."
"Đám người này thực quá đáng ghét, phải có người có tinh thần trọng nghĩa như vậy dạy cho một trận để bọn họ nhớ lâu vào."
Lâm Dật cầm bốn trăm đồng đưa cho Khúc Băng.
"Đây là?"
"Mấy người bạn của cô có vẻ rất nghèo, có mười mấy đồng tệ còn tính toán chi li. Hai cái phao bơi này coi như tôi tặng cho cô, chúc cô đi chơi vui vẻ."
Hành động của Lâm Dật khiến đám người xung quanh bối rối.
Đối với người khác, bốn trăm tệ không phải là nhiều, nhưng với những người như họ, bốn trăm tệ cũng không phải là ít.
Vì xả một cục tức mà không cần tiền, đúng là một tên có cá tính.
Ném tiền xong, Lâm Dật xoay người đi luôn.
Anh càng cảm giác sinh hoạt người bình thường thật không dễ.
Tuy rằng lái Didi và làm chạy shipper khá tự do, nhưng đều là công việc phải nhìn mặt người khác mà sống.
Hơn nữa về phía chương trình quản lý càng nghiêng về phía người sử dụng nhiều hơn, càng khiến công việc trở nên khó làm.
"Cậu chờ một chút! Tôi cho cậu đi rồi sao?" Lữ Phi lạnh mặt nói.
"Anh muốn làm gì? Tặng không cho hai cái phao bơi rồi, chẳng lẽ còn chưa hài lòng?"
Lữ Phi híp mắt lại.
"Cậu có ý gì? Cảm thấy tôi thiếu mấy trăm đồng tệ kia?"
"Anh có thiếu tiền hay không thì tôi không biết, nhưng ít ra là tôi không thiếu." Lâm Dật cười lạnh nói.
"Có điều tôi phải cho anh một lời khuyên: Đàn ông biết tiết kiệm cho bản thân một chút không có gì sai, nhưng lúc bên cạnh có phụ nữ tốt nhất vẫn nên hào phóng một chút. Không có tiền thì đừng ra ngoài chơi, đỡ phải mất mặt, anh nói có đúng hay không?"
"Cậu lại còn nói tôi không có tiền!"
Lữ Phi nghiến răng nghiến lợi tức giận. Không ngờ mình lại bị một tên shipper trào phúng, chuyện như thế không thể nhịn được!
"Lợi nhuận một năm của công ty ông đây gần 2 triệu tệ, đời này có khi cậu cũng không kiếm nổi số tiền đó đâu. Lại còn dám trào phúng ông đây nghèo? Chú mày có tư cách gì?"
"Ít nhất tôi sẽ không vì mấy trăm đồng tiền mà tính toán chi li. Anh nói đúng chứ?" Lâm Dật cười tỉnh bơ đáp lại.
Lữ Phi tức giận dậm chân, tức sôi ruột mà không có chỗ xả.
Lúc này, bạn của Lữ Phi đi tới, nhỏ giọng nói thầm mấy câu. Lữ Phi nhếch miệng cười đắc ý.
Xì xào với nhau mấy câu, Lữ Phi nhìn Lâm Dật nói:
"Không phải cậu nói mình có tiền hả? Tôi còn muốn mua ít đồ, cậu dám tiếp đơn không?"
"Có cái gì không dám nhận?" Lâm Dật cười nói.
"Nhưng nếu anh là fan cuồng của lão Bát, kêu tôi đi mua một đống rác về, thì xin thứ lỗi cho tôi không làm được. Rất tiếc vì không thỏa mãn được ham muốn đặc biệt của anh."
Lữ Phi sầm mặt xuống, gằn từng chữ:
"Yên tâm, sẽ không để cậu đi mua thứ đó. Thứ có bán trên thị trường, để xem cậu có dám mua hay không."
"Được, vậy anh đặt đơn hàng đi. Đến lúc đó đừng chơi xấu là được."
"Nhăn răng nói suông cũng vô vị, tôi cảm thấy chúng ta nên lập chứng từ chứng minh. Kẻ không chơi nổi thì quỳ xuống đất gọi một tiếng ông nội, có dám đánh cược hay không?"
Lâm Dật cười:
"Trên đời này còn chưa có chuyện mà tôi không dám làm đây. Đánh cược hả, viết biên nhận đi."
Khúc Băng khẽ cau mày, đi tới bên cạnh Lâm Dật.
"Anh đẹp trai, anh đừng nên đánh cược với anh ta. Anh không đấu lại được anh ta đâu."
Trên đời này tồn tại chênh lệch giai cấp, cho nên trong đa số tình huống, người nghèo không đấu lại được người giàu.
Gia sản của Lữ Phi đủ để chèn ép anh ta mấy lần, hơn nữa đám người như bọn họ kẻ này xấu hơn kẻ khác. Nếu đồng ý với yêu cầu của họ là đã rơi vào tròng của họ.
"Không sao, vừa vặn tôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vui đùa với anh ta một phen cũng không sao."
"Được rồi tiểu Băng, cậu đừng lo chuyện bao đồng. Cậu cùng nhóm với ai, chẳng lẽ cậu không biết sao?" Từ Lộ nói.
Tuy rằng Lâm Dật rất đẹp trai, nhưng Từ Lộ cũng biết lập trường của mình, không ngã về bên phía Lâm Dật.
"Chuyện này..."
"Được rồi tiểu Băng, em không cần nói nữa. Đây đều là do cậu ta tự nguyện. Anh cũng không ép buộc cậu ta."
Cùng lúc đó, bạn của Lữ Phi đã viết xong chứng từ, đưa tới trước mặt Lâm Dật.
"Nếu cậu có gan thì ký tên đi, chúng ta chính thức bắt đầu cá cược."
"Không thành vấn đề."
Lâm Dật không hàm hồ, cầm bút lên xoạt xoạt ký tên mình. Lữ Phi cũng thế.
"Hiện giờ tôi đặt đơn hàng, cậu nhận là được."
"Không thành vấn đề."
Khúc Băng đứng bên cạnh có phần sốt ruột, không biết trong hồ lô của Lữ Phi có thứ gì.
Người vây xem càng hứng thú dạt dào. Họ muốn biết trò chơi này chơi thế nào.
Có điều trong lòng họ đều đã có kết quả.
Nếu không có bất ngờ xảy ra, anh chàng shipper này đến tám phần là sẽ bị đùa chết.
Hò hét với người nhà giàu, ngươi có tư cách gì hả!
【Ngài có đơn hàng mới, xin chú ý tiếp nhận.】
Rất nhanh, Lâm Dật nhận được tin nhắn từ hệ thống.
Khi Lâm Dật tiếp đơn hàng, hắn hơi đổi sắc mặt.
"Anh đặt tôi mua một chiếc Ferrari 812?"
------
Dịch: MBMH Translate