Chương 1424: Đất Nhà Chúng Tôi.
Chương 1424: Đất Nhà Chúng Tôi.
Vương Vận Giang nhìn Lâm Dật vô cùng thích thú.
Từ trong túi lấy điếu thuốc ra, đưa cho Lâm Dật một điếu, nhưng bị Lâm Dật cự tuyệt.
"Nói một chút suy nghĩ cụ thể của anh là gì đi."
"Tôi cảm thấy, kinh tế huyện đã có chuyển biến tốt rồi, nhưng số tiền này sẽ chỉ lưu thông ở trong huyện, tiền lưu chuyển đến thôn và thị trấn phía dưới đã ít lại càng ít. Mặc dù con số trung bình nhìn có vẻ tốt, nhưng khoảng cách chênh lệch giàu nghèo cũng bị lộ ra."
Vương Vận Giang gật đầu, nói tiếp:
"Ý tưởng của tôi là bắt đầu từ ba điểm, cải thiện đất ăn quả ở huyện Đông Ba, trồng cây chịu kiềm, còn dư lại cuối cùng một hạng mục, chính là phát triển chăn nuôi công nghiệp."
Lâm Dật đem suy nghĩ của mình nói ra, Vương Vận Giang cũng rất chăm chú lắng nghe, không có quấy rầy anh.
"Vì vậy tôi muốn đưa những người này đi về phía Đông Bắc, có thể nhìn và học hỏi được một chút kinh nghiệm."
"Biện pháp này cũng rất khả thi." Vương Vận Giang gảy tàn thuốc, nói:
"Vừa vặn tôi có một người bạn học ở viện nghiên cứu nông nghiệp ở Băng Thành lúc tôi đi làm, để tôi gọi điện thoại liên lạc với cậu ấy, tranh thủ thúc đẩy chuyện này."
"Như vậy việc này dễ dàng hơn rồi."
"Nhưng ở phương diện ngành chăn nuôi công nghiệp, không có ý tưởng chi tiết sao?"
"Không có."
Lâm Dật cười nhún vai một cái, "Chủ yếu là tôi cũng chưa bao giờ ở nông thôn, nên đối với những chuyện này cũng không biết. Nhưng tìm người trẻ có kinh nghiệm chăn nuôi ở thì dễ hơn, như vậy sẽ thuận lợi nhiều mặt hơn."
Ánh mắt Vương Vận Giang chuyển động.
"Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi sẽ giúp cậu tuyển người, đến lúc đó liền làm phiền cậu tự mình đi một chuyến rồi. Cậu cũng không cần tiết kiệm tiền để giảm phí, lúc trước không dám nói, tình huống bây giờ tôi sẽ cho phép cậu phê cái vài trăm ngàn, vẫn là không có vấn đề gì."
"Cái này thì không cần, chút tiền lẻ này tôi cũng có, để dành lại cho trong huyện đi."
Vài trăm ngàn ở trong mắt Lâm Dật căn bản không tính là tiền, cho nên anh cũng không coi đó là chuyện to tát gì. Hơn nữa Vương Vận Giang cũng già mồm nên sau đó mới báo lại cho anh.
"Vậy chuyện này trước tiên cứ như vậy đi, tôi hiện tại liền đi sắp xếp, cuối cùng tùy anh quyết định, không thành vấn đề."
"Được."
Vương Vận Giang gật đầu,
"Nhiều nhất là một tuần, chuyện này sẽ được giải quyết, chỉ cần thời giờ của anh không thành vấn đề, chuyện này bất cứ lúc nào cũng có thể được đưa vào chương trình nghị sự."
"Tôi bất cứ lúc nào cũng đợi chỉ huy, chỉ đâu đánh đâu."
"Ha ha, cậu tiểu tử này, đi làm việc của cậu đi."
Từ phòng làm việc của Vương Vận Giang rời đi, Lâm Dật về tới văn phòng, nhưng chỉ có một mình Lý Khánh Khải.
"Bí thư Vương tìm anh có chuyện gì vậy?"
"Vẫn là chuyện giúp đỡ người nghèo, còn có chuyện đi Đông Bắc học tập cũng nằm trong chương trình nghị sự."
"Anh là tính làm như thế nào?"
"Chuyện này còn cần phải lên kế hoạch sao? Chờ bí thư Vương bên kia tìm người được rồi, liền trực tiếp đi qua."
"Ý của tôi là anh định đi cùng với ai?"
"Hả? Anh Lý, anh có muốn đi không?" Lâm Dật cười nói:
"Vậy thì cùng nhau đi đi, anh mang theo chị dâu, con trai của anh nữa, cùng nhau đi chơi.” Lâm Dật nói:
"Ngành nghề tắm rửa Đông Bắc cũng rất đặc sắc, so với vùng duyên hải bên này mạnh hơn nhiều, mang bọn họ đi trải nghiệm một lần thử."
"Đừng, việc chiếm tiện nghi của cậu như vậy tôi không làm được." Lý Khánh Khải cười nói:
"Ý của tôi là, nếu như có thể cậu đưa tiểu Lý đi cùng, tiểu cô nương chăm chú làm việc có nhiệt tình, nhưng không có năng lực mạnh như cậu. Nếu cậu không có ý nghĩ khác thì dẫn con bé theo cũng được, đứa nhỏ này cũng không tệ, nếu như ở lại huyện Đông Ba cũng rất đáng tiếc."
"Tôi hiểu ý của anh." Lâm Dật cười ha hả mà nói: "Anh chắc chắn là không đi cùng với tôi không? Cứ coi như anh không muốn đi, cũng phải hỏi ý kiến của chị dâu một chút chứ."
"Cô ấy lá gan còn nhỏ hơn tôi đấy, việc lấy tiền công đi du lịch cô ấy khẳng định cũng không dám làm."
"Chủ yếu không phải tiền công, tôi sẽ tự bỏ tiền ra."
"Vậy cũng không được, chuyện lợi dụng người khác, hai chúng tôi cũng không thể làm được." Lý Khánh Khải thật thà cười rộ lên, "Nhưng tôi thật ra là có chút việc, muốn cậu giúp tôi một việc."
"Anh nói thẳng là được rồi."
"Nhà các cậu không phải ở Trung Hải sao? Con trai của ta đang học Đại học kỹ thuật vận tải Trung Hải năm tư rồi. Thời tiết trở lạnh, cậu có thể giúp tôi đưa một ít quần áo mùa đông cho nó được không?."
"Hả? Con trai của anh đang học ở Trung Hải? Đó là địa bàn của tôi, sao lại không nói sớm chứ."
Chuyện riêng của người khác Lâm Dật bình thường rất ít khi hỏi thăm đến. Anh chỉ biết bà xã của Lý Khánh Khải bán quần áo ở trung tâm thương mại trong huyện và có một cậu con trai đang còn đi học, nhưng anh không biết là học ở Trung Hải.
"Này không đuổi tới quần áo theo mùa đến sao." Lý Khánh Khải cười nói:
"Công việc của chúng tôi đều bận bịu, không có thời gian qua đó, vạn bất đắc dĩ mới phải làm phiền đến cậu."
"Việc nhỏ, đến lúc đó đem đồ vật chuẩn bị kỹ càng, tôi giúp các anh mang tới."
"Vậy tôi cũng không khách khí với cậu nữa."
"Đều là người một nhà với nhau, khách khí cái gì chứ."
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Dật đi công tác, toàn là theo chân Lý Khánh Khải chạy về các thôn trấn bên trong để giải quyết các vấn đề về đất đai. Sau đó chọn người đi Đông Bắc để học tập.
Sau khi nhận được tin tức này, những người dân ở phía dưới đều rất nhiệt tình.
Thứ nhất là có thể học được cái gì đó, thứ hai là toàn bộ đều là miễn phí, tự nhiên sẽ có người nguyện ý đi.
Còn đối với những người ở phía dưới thôn trấn mà nói, đây có thể là cơ hội duy nhất bọn họ để họ đi xa nhà.
"Trước mặt chính là thị trấn Bạch Diệp." Lý Khánh Khải nói:
"Đây là nơi có nhiều đất canh tác nhất ở huyện Đông Ba, ít nhất cũng phải khoan mười lăm miệng giếng để đáp ứng nhu cầu về đất canh tác."
"Đây thật sự là một dự án lớn."
"Đúng vậy." Lý Khánh Khải nói:
"Đây coi như là thị trấn giàu có nhất ở huyện Đông Ba rồi. Ngoại trừ nông nghiệp, còn có tham gia vào nuôi trồng thủy sản. Cậu không phải là nói muốn đi đông bắc học tập sao? Có rất nhiều người đều là từ nơi này tới. Hơn nữa tôi nghe bí thư Vương nói, đợi lượt học tập này trở về, muốn đem nơi này thành chỗ thí điểm, chuẩn bị phát triển mạnh."
"Con đường chiến lược không thành vấn đề." Lâm Dật hướng về bên ngoài nhìn một chút, "Chúng ta đi vào trong trấn nhìn thử, xem thử tình hình ở đây như thế nào."
"Đi thôi, cũng đã đến rồi thì vào xem thử."
Lý Khánh Khải lái xe, nghiêm túc đưa Lâm Dật đi dạo quanh thị trấn.
Lâm Dật phát hiện, nơi này quả thực so với những thị trấn khác khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tương đối mà nói.
Chỉnh thể mà nói, vẫn là rất nghèo.
Có thể thấy nhiều cửa hàng trong thị trấn đều treo biển hiệu, tất cả những thứ họ bán đều là gia súc, gia cầm, còn chất lượng kinh doanh thì không có cách nào biết được.
Sau khi dạo quanh thị trấn một vòng, hai người đã đến phía dưới Murakami, chuẩn bị đào giếng trước.
Thị trấn Bạch Diệp, thôn Bạch Lĩnh.
Khi hai người đến đây, người trong đội xây dựng đã bắt tay vào dựng thiết bị.
Tất cả có tám người đang vội vàng làm việc.
Trong không khí còn bốc mùi hôi thối, lại có rất nhiều gia cầm, gia súc. Như vậy khó có cách nào tránh khỏi vấn đề này được.
“Chỗ này ổn chứ? Các anh phải đào đúng chỗ đó. Nếu như không lấy được nước, chúng tôi sẽ không trả tiền đâu.” Lý Khánh Khải nói.
“Lãnh đạo yên tâm, đây chính là nhà của chúng tôi. Sao có thể không cố gắng làm tốt a.” Đội trưởng đội thi công nói.
Cả Lâm Dật và Lý Khánh Khải đều có chút kinh ngạc.
“Đất nhà anh?”
------
Dịch: MBMH Translate