Chương 1423: Tôi Là Phó Hiệu Trưởng Sư Phạm Trung Hải.
Chương 1423: Tôi Là Phó Hiệu Trưởng Sư Phạm Trung Hải.
Nhìn thấy Vương Vận Giang gọi điện thoại cho Lâm Dật, sắc mặt của Vu Triều Hỉ không tốt lắm, nhỏ giọng thì thầm:
“Thật sự là phục luôn, sao có chuyện gì cũng đều muốn gọi điện cho Lâm Dật vậy! Rốt cuộc là ai mới là lão đại của cái huyện này vậy!”
“Không cần thiết bởi vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận.” Vu Mẫn nói:
“Chị đã tự mình tới đây, nhất định có thể giải quyết chuyện này, các người yên tâm đi. Hơn nữa chị cũng muốn gặp người tên là Lâm Dật kia, xem cậu ta có chỗ nào hơn người.”
“Mẹ nói như vậy thì con an tâm rồi.” Chu Phong nói:
“Chuyện này giao lại hết cho mẹ đó.”
“Yên tâm đi, đều nằm ở trong lòng bàn tay của mẹ, sẽ không có sơ suất gì đâu.”
Vương Vận Giang cúp điện thoại, không đến vài phút, Lâm Dật liền đi vào từ bên ngoài.
Vốn tưởng rằng chỉ có một mình Vương Vận Giang ở đây, không nghĩ tới còn có ba người khác nữa.
Sau khi nhìn qua Vu Mẫn vài lần, Lâm Dật cũng không chú ý đến bà ta nữa.
“Lãnh đạo, tìm tôi có việc gì sao?”
“Vẫn là chuyện xóa đói giảm nghèo kia.” Vương Vận Giang nói:
“Tôi muốn nghe cái nhìn của cậu.”
“Ngạch...”
Lâm Dật dừng một chút, “Ngoại trừ thôn trấn phía dưới còn có một số vấn đề, nhưng cũng đều đang quá trình tiến hành đâu vào đấy, không có khả năng có hiệu quả nhanh như vậy được, phải từ từ.”
“Tôi không phải là nói việc này.” Vương Vận Giang vừa cười vừa nói:
“Hiện tại vấn đề kinh tế và chữa bệnh đã được giải quyết tạm ổn, nhưng còn có vấn đề giáo dục nữa. Đây vẫn còn là một chuyện đáng lo, cho nên tôi muốn nghe ý kiến của cậu.”
“Tôi cũng chưa nghĩ đến việc nên xử lý vấn đề này như thế nào.”
“Vương bí thư, nếu đã như vậy thì cứ để Lâm Dật phụ trách những chuyện khác đi. Vấn đề giáo dục này giao cho chúng tôi là được. Nếu không sẽ phân tán tinh lực của cậu ấy, vẫn nên chuyên chú một chút thì hơn.” Vu Triều Hỉ nói.
“Các người muốn phụ trách chuyện này sao?” Lâm Dật nói với Vu Triều Hỉ:
“Tôi cũng không quan tâm là người nào tới làm việc này, chỉ cần đừng làm hỏng chuyện là được.”
“Lời này của cậu là có ý gì, cậu cảm thấy rằng năng lực của chúng tôi không bằng cậu sao?” Vu Triều Hỉ lạnh lùng nói.
“Nếu như ông lợi hại như vậy, tại sao qua nhiều năm như vậy mà huyện Đông Tam vẫn còn trong cái tình trạng này?”
“Cậu!”
“Khoan lại cãi nhau, bây giờ không phải là lúc tranh luận những thứ này.” Vương Vận Giang nói.
“Không phải vậy sao.” Vu Mẫn cười nói, sau đó nhìn sang Lâm Dật:
“Lâm chủ nhiệm, trước tự giới thiệu mình một chút. Tôi đã từng là giáo viên hướng dẫn tại đại học Sư Phạm Dư Hàng, sau khi biết tình huống của huyện Đông Tam liền chuẩn bị tới giúp đỡ chút. Về phần tôi có phá hỏng như lời cậu nói hay không, thì tôi cảm thấy cậu lo lắng hơi thừa rồi.”
“Một giáo viên hướng dẫn về hưu cũng dám cam đoan như vậy sao?”
“Tuy tôi đã về hưu, nhưng vẫn có quan hệ với trường học.” Vu Mẫn nói:
“Hơn nữa hẳn là cậu cũng biết trình độ của đại học Sư Phạm tại Dư Hàng, nó cũng thuộc vào top đầu trong các trường đại học sư phạm.”
“Tôi biết chuyện này, nhưng hẳn là không tốt bằng Sư Phạm Trung Hải a.”
“Hai trường học đều có đặc sắc riêng, không thể đặt chung một chỗ để so sánh được.”
“Bà đang chột dạ sao? Hay là đang tự dát vàng lên mặt Sư Phạm Dư Hàng vậy? Cho dù là trình độ của giáo viên hay là kinh phí quốc gia hàng năm quốc đều có chênh lệch không ít đâu.”
Sắc mặt của Vu Mẫn không phải là rất dễ nhìn.
“Cho dù có khoảng cách thì cũng không thể phản ánh nó lên học sinh tốt nghiệp được. Hơn nữa tôi rất muốn biết, Lâm chủ nhiệm nói lời này là có ý gì.”
“Bà muốn biết là có ý gì đúng không, vậy thì tôi sẽ nói cho bà biết.” Lâm Dật điều chỉnh lại vẻ mặt rồi nói:
“Tôi là Phó hiệu trưởng Đại học Sư Phạm Trung Hải, cho dù nhìn thế nào thì cũng đều mạnh hơn so với giáo viên hướng dẫn như bà đi đúng không.”
Lời này vừa dứt, người trong phòng làm việc đều ngây ngẩn cả người, phải mất một hồi lâu mới khôi phục lại vẻ bình thường.
“Lâm Dật, cậu mới vừa nói cái gì? Cậu nói cậu chính là Phó hiệu trưởng đại học Sư Phạm Trung Hải sao?” Vương Vận Giang cảm thấy không thể tin nổi.
“Chỉ là một thân phận khác thôi, nếu không tin thì các người có thể lên trang web chính thức của đại học Sư Phạm Trung Hải để tra một chút, trên đó có hình của tôi.”
Bốn người đều lấy điện thoại di động ra, sau đó đăng nhập vào trang web chính thức của sư phạm Trung Hải, quả nhiên tìm được tên của Lâm Dật trong cột bộ máy lãnh đạo!
Lúc này bốn người đều trợn tròn mắt, ai cũng không nghĩ tới Lâm Dật còn có thân phận như vậy!
“Tôi không rõ lắm, rốt cuộc là các người lấy sự tự tin này từ đâu ra, cảm thấy một giáo viên hướng dẫn về hưu nho nhỏ là có thể giải quyết chuyện này. Đúng là khiến người ta khó hiểu mà.” Lâm Dật nói:
“Chẳng lẽ bà còn lợi hại hơn tôi sao, không đến mức đó đi?”
Vẻ mặt của Vu Mẫn trở nên lúng túng không thôi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, chuyện này đúng là quá mất mặt mà.
“Tiểu Lâm à, cậu thật đúng là để cho tôi phải lau mắt mà nhìn, thế mà lại còn có một tầng thân phận như này nữa.”
Vương Vận Giang bây giờ nhìn Lâm Dật, như đang nhìn đóa hoa vậy.
Thật sự là lúc nào cũng mang đến cho mình niềm vui bất ngờ.
“Chỉ là một Phó hiệu trưởng mà thôi, cũng không có gì lớn, tôi cũng không để việc này ở trong lòng.” Lâm Dật nói:
“Nhưng bọn họ đúng thật là, một giáo viên hướng dẫn về hưu còn đứng ở đây mà chỉ trỏ, ai cho bọn họ dũng khí này vậy?”
Vẻ mặt của ba người Vu Mẫn đều trở nên khó coi, lúng túng không thôi, nhưng lại không thể phản bác.
Chỉ với thân phận của mình, thật sự không có cách nào chống lại cậu ta cả.
“Lão Vu, Tiểu Chu, nếu như không có việc gì thì đi về trước đi. Tôi còn có chút chuyện khác muốn nói riêng với Tiểu Lâm.” Vương Vận Giang nói.
“Vậy chúng tôi đi trước.”
Ba người đã sớm muốn rời đi, hiện tại có cơ hội như vậy, đương nhiên đều không muốn ở lâu thêm một phút đồng hồ nào nữa.
Sau khi ba người đi, trong văn phòng chỉ còn lại Lâm Dật và Vương Vận Giang.
“Lâm Dật à Lâm Dật, tôi cũng không biết nói gì với cậu. Cậu thế mà còn có thân phận này nữa.” Vương Vận Giang cảm khái nói:
“Xét về cấp bậc hành chính thì thân phận Phó hiệu trưởng của cậu hẳn là cao hơn chức Phó chủ nhiệm này”
“Bên kia cũng chỉ là kiêm chức thôi, tôi cũng không quan tâm lắm. Nhưng lời nói của tôi vẫn có chút trọng lượng, cho nên ngài không cần quan tâm nhiều về vấn đề giáo dục này làm gì. Tôi sẽ tranh thủ hoàn thành chuyện này cho ngài.”
Trong lòng Vương Vận Giang vô cùng cảm động, ánh mắt nhìn Lâm Dật cũng đầy vẻ thưởng thức.
“Tôi nhất định sẽ giúp đỡ cậu chuyện liên quan tới việc điều chuyển đến thành phố. Còn có, sau này tại huyện Đông Tam này, tôi là lão đại, cậu chính là lão nhị. Kẻ nào dám hô to gọi nhỏ với cậu thì chính là đang chống lại Vương Vận Giang tôi.”
“Lãnh đạo, ngài nói như vậy khiến cho tôi cảm thấy có chút xấu hổ. Tôi chỉ là đến đây để công tác, cũng không mưu cầu cái gì.”
“Tôi hiểu tâm tư của cậu, nhưng cậu đã làm nhiều chuyện tốt như vậy cho huyện Đông Tam, người làm lãnh đạo như tôi dù sao cũng phải bày tỏ một chút. Tôi cũng không thể để cho mấy người thất vọng đau khổ được.”
“Cảm ơn lãnh đạo.” Lâm Dật cười ha hả, nói.
Vương Vận Giang cười ha hả gật gật đầu.
“Tôi sẽ không xen vào vấn đề giáo dục nữa, nhưng cậu còn có tính toán gì khác hay không, nói cho tôi nghe một chút.”
“Chuyện cần phải giải quyết lúc này chính là vấn đề đất đai nông thôn và thu hoạch. Tôi dự định gần đây sẽ đi một chuyến đến Đông Bắc để học hỏi kinh nghiệm. Về phần vấn đề giáo dục, tôi muốn để nó ra sau, đợi đến lúc kinh tế trong huyện hoạt động lại rồi làm tiếp chuyện này cũng không muộn.”
------
Dịch: MBMH Translate