Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1424 - Chương 1422: Tranh Công.

Chương 1422: Tranh Công.
Chương 1422: Tranh Công.
Chương 1422: Tranh Công.




Sắc mặt của Vương Nghiễm Long trở nên trắng bệch, ngồi bịch xuống trên đất.

“Lâm tổng, việc này chỉ hiểu lầm, ngài tuyệt đối đừng chấp nhặt với tôi. Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, không xứng để ngài để vào mắt, ngài cứ coi tôi là cái rắm, đừng quan tâm đến tôi.”

“Tôi căn bản cũng không muốn quan tâm đến anh, nhưng từ lúc vừa mới bắt đầu, anh cứ luôn giả trang trước mặt tôi. Chẳng lẽ anh nhìn không ra, tôi đã nhịn anh rất lâu rồi sao?” Lâm Dật nói:

“Còn dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của tôi, lá gan của anh thật sự là không nhỏ!”

Sắc mặt của Vương Nghiễm Long càng thêm khó coi.

Anh ta bỗng nhiên đứng dậy, tát cho Cổ Hổ một bạt tay, chửi ầm lên:

“Đều mẹ nó đều do anh làm hại tôi!”

Cổ Hổ bụm mặt, vẻ mặt còn khó coi hơn so việc chết cả nhà.

“Anh Vương, tôi cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại như vậy a.”

“Chết tiệt!”

Vương Nghiễm Long lại đi tới đá cho Cổ Hổ một chân, thật sự rất muốn đá chết anh ta.

“Triệu bí thư, đây là chuyện của huyện Khang Lai các người, anh đi xử lý một chút đi.” Lâm Dật thấp giọng nói.

“Để Lâm tổng chê cười rồi, tôi nhất định sẽ xử lý tốt việc này.”

Nói xong, Triệu Văn Mặc lạnh mặt nhìn qua hai người.

“Còn ngại không đủ mất mặt à!”

Bọn người Vương Nghiễm Long không nói gì, mặt mày xám xịt cúi thấp đầu, đi theo Triệu Văn Mặc ra ngoài.

Phong ba ngắn ngủi đã kết thúc, tất cả ánh mắt của mọi người lại rơi xuống trên người của Lâm Dật lần nữa.

Nhưng lần này, đã không còn xem thường, mà là tràn đầy kính sợ và kiêng kị!

Phú hào giá trị con người 100 tỷ vậy mà tới nơi này ăn cơm!

Đây quả thực là giai thoại thiên cổ!

Không chỉ có tiền, mà lớn lên còn đẹp trai, khó trách có thể cua người phụ nữ xinh đẹp như vậy!

Nhìn thấy người như này, không có người nào mà không động tâm cả.

Trận sóng gió nhỏ kết thúc, Lâm Dật cũng không quan tâm đến ánh mắt hâm mộ của những người khác, tự mình vừa ăn vừa trò chuyện, mãi cho đến hơn ba giờ chiều mới kết thúc.

Tiếp theo sau đó, công tác xóa đói giảm nghèo ở huyện Đông Tam đều được tiến hành đâu vào đấy.

Nhưng công việc của Lâm Dật lại không nhẹ nhõm như thế, vẫn luôn chạy theo Lý Khánh Khải.

Gần như là chạy một lượt khắp huyện Đông Tam, nhưng động tác chủ yếu nhất, vẫn là thu gom đất đai, chuẩn bị đưa tới viện nghiên cứu để kiểm tra.

Khoảng tầm một tuần lễ sau, công việc của đám người Lý Sở Hàm mới kết thúc toàn bộ.

Tiến hành một đợt huấn luyện vô cùng có hệ thống đối với tất cả bác sĩ trong bệnh viện huyện.

Nhưng bởi vì điều kiện chữa bệnh trong huyện còn có hạn, hiệu quả cũng có hạn.

Nhưng Lâm Dật vẫn tìm được biện pháp giải quyết, để bác sĩ và y tá bệnh viện huyện lần lượt tiến hành học tập cùng lúc giữa bệnh viện Hoa Sơn Trung Hải, để nâng cao trình độ chữa bệnh trong huyện.

Ngoài ra, Lâm Dật còn đến khu công nghiệp nhìn một chút.

Phát hiện hệ thống chủ chốt của khu công nghiệp đều đã hoàn thành, việc xây dựng tòa nhà văn phòng bốn tầng cũng đã xây dựng hoàn tất.

Việc còn lại chính là đưa thiết bị vào xưởng.

Lâm Dật không khỏi cảm thán, đây đúng là thời đại mà người có tiền có thể xui ma khiến quỷ.

Bởi vì tiền tài sung túc, nên tốc độ xây dựng vượt xa tưởng tượng của anh.

Nếu như đổi thành xí nghiệp còn lại, ít thiểu nhất cũng phải cần thời gian gấp đôi mới có thể hoàn thành công trình lớn như vậy.

Sau khi hoạt động chữa bệnh xuống nông thôn kết thúc về sau, Lâm Dật còn dành thời gian trở về Trung Hải một chuyến.

Trải qua ngày lễ quốc khánh cùng với Kỷ Khuynh Nhan và cha mẹ của cô, sau đó mới trở lại huyện Đông Tam.

Sau khi ngày nghỉ lễ Quốc khánh kết thúc, Lâm Dật đến văn phòng, nhìn thấy Lý Tự Cẩm đang bận rộn trước máy vi tính.

Mà trước bàn làm việc của Lý Khánh Khải cũng bày ra một đống tư liệu văn kiện lớn, hai người bận như muốn dính vào nó luôn.

“Anh Lý, hai người đang làm cái gì vậy.”

“Công tác xóa đói giảm nghèo trong huyện có bước tiến triển nhảy vọt, Vương bí thư bảo tôi viết một phần báo cáo, tổng kết lại công tác gần đây một chút. Tôi đang làm chuyện này đây.”

“Cần tôi giúp đỡ gì không.”

“Không cần, cậu làm việc của cậu đi.” Lý Khánh Khải nói:

“Loại việc cần sự tỉ mỉ này, đoán chừng cậu làm một hồi sẽ đập cả bàn phím, vẫn nên để chúng tôi làm cho.”

Lâm Dật cười một tiếng, “Vẫn là anh Lý hiểu tôi.”

Reng reng reng...

Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Lâm Dật vang lên.

Là Vương Vận Giang gọi tới.

“Tiểu Lâm, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”

“Tôi sẽ qua ngay.”

Nói xong, Lâm Dật cúp điện thoại, sau đó chào hỏi với Lý Khánh Khải rồi đi đến chỗ của Vương Vận Giang.

Lúc này, trong phòng Vương Vận Giang, không chỉ có một mình ông, còn có Vu Triều Hỉ và Chu Phong.

Nhưng ở bên cạnh hai người, mẹ của Chu Phong, Vu Mẫn cũng ở đây.

“Vương bí thư, chuyện chữa bệnh xuống nông thôn đã kết thúc. Tôi cảm thấy chuyện liên quan tới giáo dục cũng là một vấn đề cần đưa vào danh sách quan trọng.” Chu Phong nói.

“Tôi cũng đang suy tính chuyện này, nhưng còn chưa có kế hoạch thích hợp.”

Vương Vận Giang quả thực không có suy nghĩ nhiều về phương diện này, hơn nữa ông còn có chuyện cần làm, không có thời gian nghĩ nhiều như vậy.

Suy nghĩ của ông là giao cho Lâm Dật toàn quyền xử lý những chuyện này, không nghĩ tới hôm nay, Chu Phong lại gọi mẹ của cậu ta đến.

“Vương bí thư, lúc trước tôi từng là giáo viên hướng dẫn của sư phạm Dư Hàng, không ít học sinh của tôi đều đã làm việc trên cương vị này, có thể giúp mọi người một chút.” Vu Mẫn vừa cười vừa nói:

“Sau khi biết tình huống hiện tại của huyện Đông Tam, tôi cũng muốn góp một phần sức lực của mình.”

“Cảm ơn.” Vương Vận Giang đáp lại rất khách sáo.

Nhưng trong lòng lại rất không chào đón cách làm như vậy.

Nói thì nghe rất đường hoàng, nhưng chính là muốn mượn cơ hội lần này để tích lũy chiến tích cho mình.

Tuy nhiên cách làm như vậy không có gì đáng trách, nhưng mục đích thực sự quá rõ ràng.

Nhìn lại Lâm Dật, chỉ là đơn thuần muốn làm việc tốt, hoàn toàn không muốn những thứ khác.

Làm việc chân chính mới là một cán bộ tốt.

“Vậy các người có ý kiến gì về chuyện này không?” Vương Vận Giang hỏi.

“Hàng năm Sư phạm Dư Hàng đều có hơn một ngàn học sinh tốt nghiệp, có thể chọn lựa một ít đến đây thực tập, từ đó nâng cao chất lượng giảng dạy ở đây.”

Vương Vận Giang gật gật đầu, “Đây cũng là một biện pháp.”

“Vương bí thư, nếu như ngài cảm thấy biện pháp này không tệ, vậy chúng ta liền bắt tay vào làm đi.” Vu Triều Hỉ nói:

“Tình hình hiện tại trong huyện rất tốt, vấn đề kinh tế và chữa bệnh đều đã được giải quyết, tiếp đó chúng ta cần phải nắm chắc chuyện giáo dục này.”

“Lời này có lý.”

Vu Triều Hỉ và Chu Phong liếc nhau một cái, Vương Vận Giang đã nói như vậy, chuyện này coi như ván đã đóng thuyền.

“Vậy tôi bây giờ sẽ đi lập kế hoạch, tranh thủ chứng thực chuyện này sớm một chút.” Chu Phong nói.

“Trước không vội, để tôi gọi điện cho Lâm Dật, xem cậu ấy có ý kiến gì không.”

Thấy Vương Vận Giang muốn gọi cho Lâm Dật, sắc mặt ucar Chu Phong và Vu Triều Hỉ đều thay đổi.

“Vương bí thư, Lâm Dật gần đây cũng rất bận, cũng không cần phải gọi cậu ấy làm gì, trọng trách trên người cậu ấy đã rất nặng, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút đi.” Vu Triều Hỉ nói.

“Tôi cũng biết chuyện này, nhưng mà cũng là muốn nghe cái nhìn của cậu ấy.” Vương Vận Giang nói:

“Tiếp thu ý kiến quần chúng, như vậy mới nghĩ ra được biện pháp càng tốt hơn.”

Nói xong, Vương Vận Giang cũng không để ý đến suy nghĩ của những người khác, bấm gọi cho Lâm Dật.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment