Chương 1421: Vị Này Là Lâm Tổng Của Tập Đoàn Lăng Vân.
Chương 1421: Vị Này Là Lâm Tổng Của Tập Đoàn Lăng Vân.
“Anh Vương, anh nói cái gì đó? Triệu bí thư tới sao?”
Vương Nghiễm Long có biết hai người đang đi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn không ít.
“Người đi ở phía trước chính là người đứng đầu huyện Khang Lai, Triệu Văn Mặc. Người bên cạnh là tài xế của ngài ấy, trước đó lúc tôi đi họp trong huyện có nhìn thấy qua mấy lần, là một người vô cùng lợi hại, không nghĩ tới hôm nay lại gặp ở đây.”
“Vậy chuyện này cũng thật là trùng hợp, có muốn đi lên chào hỏi hay không?”
“Người quan trọng như vậy đến đương nhiên là phải chào hỏi rồi.” Vương Nghiễm Long nói:
“Nhưng chúng ta không thể vội được, nên tìm một cơ hội thích hợp để đi qua, không thể quá gượng gạo được.”
“Anh Vương nói rất đúng.” Cổ Hổ cười nói:
“Tôi cảm thấy ngay cả ông trời cũng đang giúp anh Vương. Nếu như người phụ kia và người trong nhà của cô biết anh còn quen biết người đứng đầu huyện Khang Lai, ấn tượng và hảo cảm đối với anh nhất định sẽ tăng lên rất nhiều, chuyện giữa các người coi như đã được định sẵn.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Vương Nghiễm Long vừa cười vừa nói.
Ngay tại lúc hai người nói chuyện, Cổ Hổ ngoài ý muốn nhìn thấy, Triệu Văn Mặc vậy mà lại đang đi về phía bên mình.
“Anh Vương, tình huống này là thế nào? Anh ấy thế mà lại đi về phía chúng ta? Không lẽ là đã nhận ra anh sao? Cho dù nói thế nào, thì cũng được coi là danh nhân có tiếng tại huyện Khang Lai.”
Vương Nghiễm Long trầm mặc vài giây đồng hồ, cảm thấy Cổ Hổ nói có chút đạo lý.
Việc buôn bán của mình không chỉ có càng ngày càng tốt, hơn nữa còn muốn mở phân xưởng. Anh ta nhìn thấy mình ở đây, tới chào hỏi, dường như cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng Vương Nghiễm Long vẫn có chút không tự tin, nhìn bốn phía một chút.
Phát hiện người tới ăn cơm ở đây đều là chút dân chúng bình thường, không có một ai có thể so với mình.
Dường như trừ mình ra, không có ai đáng để anh ta đối xử như thế.
Nghĩ đến đây, Vương Nghiễm Long vô cùng có lòng tin, thẳng sống lưng, vui vẻ đi về phía Triệu Văn Mặc.
“Triệu bí thư thật là khéo, không nghĩ tới lại gặp nhau ở đây.”
“Triệu bí thư!”
Người ăn trong tiệm đều không biết Triệu Văn Mặc là ai, chỉ cho rằng là người tới đây du ngoạn.
Nhưng vạn lần không nghĩ đến, người đàn ông hào hoa phong nhã này lại có thân phận như vậy!
“Tên mập mạp kia thật không đơn giản a, không chỉ có giá trị con người chục triệu, mà còn quen biết người đứng đầu trong huyện. Dạng người như anh ta sau này mà không phát tài, vậy cũng quá kì quái rồi!”
“Vốn dĩ người phụ nữ kia đã bị dụ dỗ rồi, hiện tại lại thấy được nhân mạch quan hệ của anh ta, đoán chừng sẽ càng thêm dao động.”
“Ai, ông trời thật đúng là không cho người nghèo một cơ hội nhỏ nhoi nào cả, đáng tiếc thay cho người đàn ông kia, quá đáng thương rồi.”
Một bên khác, Triệu Văn Mặc nhìn Vương Nghiễm Long, đánh giá từ trên xuống dưới trong vài giây đồng hồ.
“Anh là?”
Hả?
Người ở chỗ này đều sững sờ!
Thế mà lại không quen biết tên mập mạp kia sao?
Vương Nghiễm Long và Cổ Hổ cũng cảm thấy mơ hồ!
Mình cũng coi như là có chút danh tiếng tại huyện Khang Lai, làm sao có thể không biết mình được!
“Triệu bí thư, tôi là Vương Nghiễm Long, tổng giám đốc nhà máy thực phẩm Trường Long, trước đó lúc tôi đi họp trong huyện đã từng gặp qua ngài.”
“A a, tôi nhớ ra rồi.”
Nụ cười của Vương Nghiễm Long có mấy phần xấu hổ.
Đây rõ ràng chính là lời khách sáo trên quan trường, rõ ràng là không biết mình a!
“Triệu bí thư, chúng ta gặp mặt ở đây cũng là duyên phận, cho tôi một cơ hội sắp xếp cho ngài đi.” Vương Nghiễm Long mặt dày nói.
“Chuyện này không được, tôi vẫn còn có chuyện, chuyện ăn cơm thì thôi đi.”
Nói xong, Triệu Văn Mặc vượt qua Vương Nghiễm Long, đi tới trước bàn Lâm Dật, nói với đám người Miêu Quốc Phong:
“Miêu viện trưởng, Mã viện trưởng, tôi cuối cùng cũng tìm được các người”
Thấy cảnh này, người ở chỗ này lại càng thêm kinh ngạc.
Ai cũng không nghĩ tới, người đứng đầu huyện Khang Lai lại là đi tìm mấy người kia!
Hơn nữa còn gọi bọn họ gọi viện trưởng, vậy mấy lão già kia rốt cuộc là có thân phận gì a?
“Anh là Triệu bí thư của huyện Khang Lai?” Miêu Quốc Phong hỏi dò.
“Đúng đúng đúng, là tôi.” Triệu Văn Mặc nói:
“Tôi vừa mới đến huyện Đông Tam, người của các người nói ngài đã đến nơi này, nên tôi theo tới đây.”
Miêu Quốc Phong còn có chút ấn tượng đối với người này.
Bởi vì giữa trưa hôm qua, anh ta gọi điện thoại cho mình, muốn mời người của đội y tế đến huyện bọn họ làm đợt chữa bệnh xuống nông thôn.
Nhưng mình đã từ chối trong điện thoại, nhưng anh ta vẫn không có từ bỏ, thật sự là kiên nhẫn.
“Nếu như có thời gian thì chúng tôi cũng không để ý việc đi qua nhìn một chút, nhưng tình huống huyện Đông Tam quả thực rất khó giải quyết. Sau khi kết thúc chuyện bên này, chúng tôi sẽ phải về Trung Hải, thật sự không có thời gian đến huyện Khang Lai.”
Triệu Văn Mặc cười cười, “Tôi cũng biết tình huống của huyện Đông Tam, cho nên yêu cầu của tôi cũng không cao, chỉ cần hai ngày. Về phần phí dụng, chúng tôi đảm bảo sẽ không ít, khẳng định đãi ngộ tốt hơn so với huyện Đông Tam.”
“Đây không phải vấn đề tiền bạc, chủ yếu là...”
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Lâm Dật đánh gãy lời nói của Miêu Quốc Phong, nói với Triệu Văn Mặc:
“Thật sự không có thời gian đến huyện Khang Lai các người, về sau có cơ hội rồi lại nói sau, mời trở về đi.”
“Tiểu tử cậu sao lại dùng thái độ này để nói chuyện với Triệu bí thư!” Vương Nghiễm Long nói.
“Vị này là...” Triệu Văn Mặc hỏi dò, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm.
Cảm thấy người này, có chút cáo mượn oai hùm.
“Cậu ấy là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân, khu công nghiệp chip ở huyện Đông Tam cũng là do tập đoàn Lăng Vân dẫn đầu tới làm.”
“Chủ tịch tập đoàn Lăng Vân!”
Bởi vì máy quang khắc, tập đoàn Lăng Vân đã trở thành doanh nghiệp quốc gia Trung Quốc.
Danh tiếng trong dân gian thậm chí con có thể sánh ngang với Huawei!
Cùng với việc truyền bá từ các video ngắn, cho dù là dân chúng bình thường, cũng đều biết đến danh tiếng của tập đoàn Lăng Vân!
Nhưng lại không biết, chủ tịch của bọn họ thế mà còn trẻ như vậy!
“Ngoài ra, cậu ấy còn là trưởng bí thư của Hiệp hội y học Trung Quốc, hiện tại đã biết cậu ấy là ai rồi đúng không!” Miêu Quốc Phong hừ lạnh, nói.
Sau khi biết được thân phận thật sự của Lâm Dật, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy được đầu óc ong ong!
Ai cũng không nghĩ tới, người đàn ông này lại có thân phận như vậy!
Nhất là Vương Nghiễm Long, đứng sững tại chỗ, cả người đều ngớ ngẩn.
Đến cấp độ như cậu ta, giá trị con người ít nhất cũng là trăm tỷ.
Mình vậy mà lại giả trang có tiền ở trước mặt cậu ta?
“Thì ra là Lâm tổng!”
Triệu Văn Mặc liền vội vàng tiến lên, bắt tay Lâm Dật tay, cầm thật chặt.
“Chào mừng ngài đến huyện Khang Lai chúng tôi, đã không tiếp đón được từ xa.”
“Không cần khách sáo như vậy.” Lâm Dật gật gật đầu, “Bọn họ đều là do tôi gọi tới, không có thời gian đến huyện Khang Lai, anh cũng đừng chấp nhất chuyện này.”
“Được được được, đều nghe Lâm tổng.”
Nhìn thấy thái độ của Triệu Văn Mặc đối với Lâm Dật, người ở chỗ này đều bĩu môi.
Người đàn ông trẻ tuổi này cũng quá trâu bò, thế mà có thể khiến cho Triệu Văn Mặc dùng thái độ để nói chuyện với mình!
“Vậy cứ như vậy đi, các người đi về trước đi.”
Nói xong, Lâm Dật nhìn qua Vương Nghiễm Long, “Chúng ta lại nói tiếp chuyện vừa rồi, anh không phải muốn tôi làm đồ ăn cho anh sao, anh cảm thấy ra bao nhiêu tiền là phù hợp?
------
Dịch: MBMH Translate