Chương 1420: Điên Cuồng Giả Trang.
Chương 1420: Điên Cuồng Giả Trang.
“Thật ra mấy chục triệu cũng không tính là nhiều.” Vương Nghiễm Long vừa cười vừa nói:
“Tôi hiện tại đang dự định chọn địa điểm để mở phân xưởng thứ ha, chuẩn bị trong năm năm tương lai đốt phá đến con số trăm triệu nguyên.”
Nói thì nói như thế, nhưng tài sản thật sự của Vương Nghiễm Long cũng chỉ có mấy triệu, nói mấy chục triệu chính là để thu hấp dẫn sự chú ý của Lý Sở Hàm mà thôi.
“A...vậy thì thật là quá lợi hại rồi, thật sự sùng bái những nhân sĩ thành công như anh.”
“Cũng tạm được.”
Vương Nghiễm Long bị Kiều Hân làm cho có chút ngượng ngùng. Bản thân mình còn chưa bắt đầu dụ dỗ đâu, thế mà đã cắn câu rồi, cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
“Tôi còn có chút chuyện khác, không nói chuyện với các người nữa. Nếu như các người cũng muốn kiếm tiền, hoặc là thay đổi trạng thái cuộc sống bây giờ thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ không keo kiệt mà dạy cho các ngươi một ít gì đó.”
“Được, nói rồi đó nha.”
“Ừm, nói lời giữ lời.”
Ra vẻ giả bộ đáp lại một câu, Vương Nghiễm Long quay người rời đi.
Anh ta cảm thấy thao tác này của mình quả thực là hoàn mỹ.
Không nói chuyện tiếp với bọn họ, như này sẽ khiến cho mình trở nên thu hút hơn.
Nếu có thể để bọn họ chủ động liên hệ với mình, cứ như vậy thì quyền chủ sẽ nằm trên tay mình!
“Chậc chậc chậc, chị Lý, em cảm thấy bữa cơm này có chỗ dựa rồi.” Kiều Hân nói:
“Tên mập mạp kia vì hấp dẫn sự chú ý của chị, lát nữa nhất định sẽ qua trả tiền.”
“Lâm Dật cũng không phải là không trả nổi.”
“Nếu như để anh Lâm trả tiền, vậy không phải chính là tiền của chúng ta sao.” Kiều Hân nói:
“Hiện tại có kẻ coi tiền như rác thanh toán giúp, chẳng phải sẽ tiết kiệm được thêm tiền sao.”
“Thật sự không có cách nào với em mà.”
Reng reng reng _ _
Lý Sở Hàm vừa nói xong, điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên.
“Mấy người Miêu viện trưởng đến, theo chị ra ngoài đón một chút.”
“Nhanh nhanh nhanh, hiện tại đi ngay, em vẫn chờ chuyện sau này thăng chức sẽ tăng lương đây.”
Hai người cùng nhau rời khỏi chỗ, ra ngoài đón bọn người Miêu Quốc Phong vào, sau đó trở lại trong quán cơm.
“Thật không nghĩ tới, gần đây có chốn non xanh nước biếc như thế.” Miêu Quốc Phong cười ha hả.
“Đâu chỉ vậy.” Kiều Hân nói:
“Anh Lâm vừa rồi còn câu được mấy con cá tại đập chứa nước, đang làm phía sau bếp, lát nữa sẽ bưng lên.”
“Ha ha, vậy chúng tôi cũng sẽ không khách sáo nữa.”
Tại một bên khác, Vương Nghiễm Long và Cổ Hổ, thỉnh thoảng nhìn về phía Lý Sở Hàm một chút, một người lên tiếng:
“Mấy lão già kia là người nào? Quan hệ còn thân thiết như vậy.”
“Đoán chừng trưởng bối trong nhà của cô ấy, hiện tại cùng tới dùng cơm.”
Ánh mắt của Cổ Hổ di chuyển lòng vòng, sau đó đốt điếu thuốc.
“Anh Vương, tôi cảm thấy đây là một cơ hội tốt, chúng ta phải lợi dụng nó.”
“Có ý gì?”
“Anh nghĩ xem, mấy lão già kia chắc chắn là người thân của cô ấy. Bọn họ nhất định là hi vọng còn mình sau này sẽ đại phú đại quý. Lát nữa anh tìm một cơ hội, đi qua nói mấy câu, phô bày một chút tài lực của mình trước mặt trưởng bối cô ấy. Như vậy thì trong lòng bọn họ sẽ tự động so sánh anh và tên kia điểu ti kia. Sau khi trở về bọn họ nhất định sẽ châm ngòi thổi gió, muốn bắt được cô ấy thì lại càng không có vấn đề”
Hai mắt Vương Nghiễm Long tỏa sáng, cảm thấy Cổ Hổ nói vô cùng có đạo lý.
“Anh mẹ nó thật đúng là một thiên tài, ngay cả cái này mà cũng có thể nghĩ ra được.”
Cổ Hổ nở nụ cười, “Thật ra cũng không có gì, tôi đã làm nhiều loại chuyện này, tự nhiên là có kinh nghiệm, chỉ cần anh Vương làm theo lời tôi bảo, chắc chắn sẽ không có vấn đề.”
“Được!”
Hơn nửa giờ sau, Lâm Dật làm mấy món ăn, được phục vụ viên bưng lên, ngoài ra còn có các món ăn kèm. Tổng cộng có mười hai món, vô cùng phong phú.
“Ừm, Lâm chủ nhiệm tự mình xuống bếp, chúng ta hôm nay xem như có lộc ăn.” Viện trưởng Hiệp Hòa Mã Nhân Ba vừa cười vừa nói.
“Các người đã giúp tôi ân tình lớn như vậy, vẫn luôn không có cơ hội bày tỏ, bữa cơm này coi như cám ơn các người.” Lâm Dật vừa cười vừa nói:
“Lát nữa chúng ta phải uống vài chén, nhất định phải uống vui vẻ.”
“Lâm chủ nhiệm tự mình xuống bếp, đây là cơ hội khó được, nhất định phải uống nhiều một chút mới có thể cao hứng.”
Bởi vì cái gọi là người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng. Lấy địa vị của Lâm Dật tại Trung Quốc thế mà còn nói chuyện với mình khách sáo như vậy, tâm trạng của bốn vị viện trưởng cũng rất tốt. Bầu không khí trên bàn cơm vô cùng hài hòa.
Nhưng tại lúc này, Vương Nghiễm Long và Cổ Hổ đi tới trước mặt Lâm Dật trước.
“Người anh em, tôi nhìn thấy mấy con cá làm không tệ, đều là do cậu làm sao?”
“Thế nào? Anh có việc gì à?”
“Cũng không phải là chuyện gì lớn, tôi cảm thấy mấy con cá này rất không tệ. Cậu xem thế này có được hay không, tôi bỏ tiền mua tay nghề của cậu, cậu cũng giúp tôi làm đồ ăn?”
Bốn vị viện trưởng không hẹn mà cùng nhìn về phía Vương Nghiễm Long, dùng ánh mắt kỳ quái để đánh giá anh ta.
Thế mà lại để cho Lâm Dật làm đồ ăn cho mình? Anh ta cho rằng mình là ai vậy?
“Anh thấy tôi giống với người rảnh rỗi như vậy sao?”
“Tôi biết thời gian của cậu quý giá, nhưng tôi cũng đã nói là sẽ bỏ tiền mua tay nghề của cậu rồi mà.” Vương Nghiễm Long không chút hoang mang, nói:
“Tôi sẽ bỏ nguyên liệu nấu ăn, cậu chỉ cần ra kỹ thuật, 1000 tệ một món ăn, giúp tôi làm bốn con cá.”
Nói xong, Vương Nghiễm Long lấy ra một xấp tờ trăm tệ từ trong túi của mình, không biết cụ thể có bao nhiêu tiền, nhưng ít nhất cũng hơn 5000.
“Người anh em, tôi cũng không tính toán cụ thể bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn lả hơn 4000, về phần còn lại thì tôi cũng không cần, coi như là tiền vất vả của cậu.”
“Trời ạ..!”
Nhìn thấy xấp tiền trăm tệ trên tay Vương Nghiễm Long, những người khác đều bĩu môi, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
“Thật không hổ là phú hào chục triệu a, thế mà cầm nhiều tiền như vậy để kêu người ta làm đồ ăn. Thế giới của người có tiền thật sự không phải là điều mà dân chúng có thể nghĩ tới.”
“Tôi thấy anh ta làm như vậy cũng là có mục đích, chính là để phô bày tài lực của mình, sau đó dụ dỗ người phụ nữ kia mắc câu.”
“Tôi cảm thấy anh ta sắp đạt được mục đích của mình rồi, trong huyện thành nhỏ này, nhiều tiền như vậy cũng đã gần tiền lương ba tháng.”
“Có tiền thật tốt, cho dù lớn lên xấu một chút cũng không sao cả, trực tiếp lấy tiền đập là được.”
“Thật sự là thương cho người đàn ông kia, bị người ta lấy tiền làm nhục trước mặt thân thích bạn bè và bạn gái mình, chậc chậc chậc, đổi lại là tôi thì nhất định sẽ chịu không được.”
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Lâm Dật nhìn thoáng qua Vương Nghiễm Long.
“Chút tiền ấy của anh vẫn nên giữ lấy để về đổ xăng đi, đừng làm phiền tôi ăn cơm, lăn càng xa càng tốt.”
Vương Nghiễm Long và Cổ Hổ liếc nhau một cái, không ai tức giận cả, bởi vì câu trả lời của Lâm Dật nằm trong dự liệu của bọn họ.
Mình cũng đã nói như vậy rồi, nếu như cậu ta mà không có chút phản ứng nào, thì thật sự không xứng gọi là đàn ông.
“Anh Vương, đã đến chúng ta thừa thắng xông lên thời điểm, chỉ cần thêm chút sức, thì sẽ đại công cáo thành.” Cổ Hổ nói.
Vương Nghiễm Long gật gật đầu, lại lấy ra tờ 10 ngàn tệ ra từ trong túi của mình, tiếp tục đập vào trên người Lâm Dật, cố gắng khiến cậu ta khuất phục!
Nhưng vào lúc này, Vương Nghiễm Long nhìn thấy hai người đàn ông trung niên đi vào từ bên ngoài, không khỏi biến sắc.
“Sao thế này? Triệu bí thư sao lại còn tới đây rồi?”
------
Dịch: MBMH Translate