Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1421 - Chương 1419: Đúng Là Kẻ Biết Diễn.

Chương 1419: Đúng Là Kẻ Biết Diễn.
Chương 1419: Đúng Là Kẻ Biết Diễn.
Chương 1419: Đúng Là Kẻ Biết Diễn.




Sau khi nói chuyện với Cổ Hổ, Vương Nghiễm Long cũng lấy cần câu của mình ra.

Tuy chuyện dụ dỗ Lý Sở Hàm rất quan trọng, nhưng vẫn muốn câu cá.

Dù sao cá ở đây ngon hơn nhiều so với mua bên ngoài, hơn nữa như vậy còn có thể biểu diễn kỹ thuật của mình.

Ào ào ào _ _

Lâm Dật kéo cần câu, lại một con cá bị câu tới.

Lần này không tính là lớn, khoảng 5 cân(1 cân = 1/2kg), phù hợp với mong muốn trong lòng của Lâm Dật.

Nhìn thấy Lâm Dật lại câu được cá, người xung quanh đều ào ào ghé mắt, sắc mặt đều không phải là rất tốt.

Dùng một cần câu hỏng mà có thể câu được cá, vận may đúng là quá tốt.

Lâm Dật không quan tâm đến những người khác, sau khi cất kỹ cá thì lại vung cần câu ra.

Sau hai mươi mấy phút, tổng cộng câu được hơn mười con cá, nhưng chỉ để lại bốn con không giống nhau, còn lại đều thả đi hết.

Mà những người xung quanh ngay cả rắm cũng không câu được.

“Người anh em, đi rồi sao?”

Thấy Lâm Dật đứng dậy, Vương Nghiễm Long hỏi.

“Không phải vậy thì sao, chẳng lẽ lại ở lại câu cùng anh?” Lâm Dật nói:

“Còn có, đã câu cũng lâu như vậy rồi mà anh ngay cả một con cũng không câu được. cần câu hơn 80 ngàn kia của anh dường như không dùng được nha.”

“Ha ha, có thể là hôm nay tôi không may mắn, nhưng cái này cũng không là gì, chỉ là trò giải trí.” Vương Nghiễm Long nói:

“Kỹ thuật câu cá thế nào cũng không thể có ảnh hưởng, còn phải nhìn thời gian dài xem thế nào. Dù sao đây cũng là một xã hội hiện thực, không có tiền là không được.”

Vương Nghiễm Long không chút tức giận, giọng điệu bình thản, ôn tồn lễ độ, còn thuận tiện giả trang.

“Ha ha...”

Lâm Dật nở nụ cười, “Kỹ năng giả trang này của anh đúng là rất lưu loát. Trong mấy người mà tôi từng gặp thì anh có thể được coi là một người có thiên phú, chỉ tiếc rằng anh là nam, nếu không tôi nhất định sẽ nhận anh đồng nữ thổi sáo dưới hông.”

Nói xong, Lâm Dật cầm lấy cần câu của mình, gọi Lý Sở Hàm và Kiều Hân cùng nhau rời đi.

“Soái ca, chúng tôi đi trước, có cơ hội sẽ gặp lại.”

Lúc rời đi, Kiều Hân vẫn không quên đùa giỡn Vương Nghiễm Long một chút, càng khiến cho lòng anh ta nở hoa.

“Anh Vương, anh nhìn người phụ nữ kia xem, càng ngày càng nhiệt tình đối với chúng ta.” Cổ Hổ nói:

“Tôi có loại dự cảm, chỉ cần chúng ta cố gắng thêm một chút, nói không chừng có thể bắt được cả hai người phụ nữ này.”

“Chắc chắn sao?”

“Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi chắc chắn không sai được.”

“Mẹ nó, bố mày nhẫn lâu như vậy, nếu như không thể bắt được bọn họ vậy chẳng phải sẽ thua lỗ lớn sao.”

“Yên tâm đi, tất cả đều nằm ở trong lòng bàn tay của tôi!”

“Đi thôi, người ta cũng đi rồi, chúng ta cũng đừng câu nữa, nhanh trở về làm chuyện chính đi.”

“Hiện tại sẽ đi ngay!”

...

“Gọi điện thoại cho bọn người Miêu Quốc Phong, bảo họ xuất phát luôn đi đi.” Lâm Dật nói:

“Quãng đường hơn hai mươi cây số, chạy đến cũng mất nửa giờ, đến nơi có thể vừa vặn ăn cơm luôn.”

“Em sẽ gọi điện thoại ngay.”

Lý Sở Hàm cầm điện thoại di động, gọi cho bốn người Miêu Quốc Phong, sau đó cùng Lâm Dật về tới quán cơm của làng chài.

Không bao lâu sau, mấy người Vương Nghiễm Long cũng đến, không muốn bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để có thể phô bày bản thân mình.

“Ông chủ.”

Đi vào quán cơm trong làng chài nhỏ, Lâm Dật chào hỏi một, một bà chủ hơn bốn mươi tuổi đi tới.

“Tiểu huynh đệ, mấy con cá này định làm thế nào?”

Nhìn thấy bộ dáng nghiêm chỉnh của Lâm Dật, bà chủ phá lệ nhiệt tình.

“Tôi muốn tự mình làm con cá này, các người cứ thu tiền như bình thường là được, có thể không?”

“Chuyện này...”

Bà chủ có chút khó khăn, “Tiểu huynh đệ, sau bếp của chúng tôi có quy tắc, bình thường sẽ không cho người ngoài vào, yêu cầu này của cậu có chút làm khó người ta a.”

Lâm Dật đã từng mở quán ăn, đương nhiên là biết quy tắc này.

“Cho bà thêm 200 tệ.”

“Đây không phải là chuyện có tiền hay không, chủ yếu là...”

“500.”

“Được được được, tiểu huynh đệ, đi theo tôi ra sau bếp, nhìn dáng vẻ của cậu là biết rằng người trong nghề, đến lúc đó có thể bộc lộ tài năng, cũng giúp tôi được mở mang tầm mắt.”

“Được thôi.”

Lâm Dật mang theo cá tiến vào sau bếp, chuẩn bị làm đồ ăn.

Lý Sở Hàm và Kiều Hân thì ngồi ở bên ngoài chờ bọn người Miêu Quốc Phong.

“Anh Vương tiểu tử kia ra sau bếp rồi, đây là một cơ hội tốt.” Cổ Hổ nói.

“Ý của anh là, để cho tôi đi qua bắt chuyện sao?”

“Có cơ hội, đương nhiên là phải bắt chuyện rồi. Nhưng nhiệm vụ chủ yếu nhất của chúng ta chính là phải lấy được phương thức liên lạc. Nếu không sau khi bọn họ rời đi, cho dù cô ấy có tâm tư kia, cũng không liên lạc được với chúng ta. Cố gắng hôm nay đều sẽ uổng phí.”

“Anh nói đúng, tôi bây giờ sẽ qua đó ngay.”

Vương Nghiễm Long lấy một tấm danh thiếp của mình từ trong túi, lại chỉnh sửa quần áo trên người một chút rồi đi về phía hai người.

“Chị Lý, chị nhìn lão háo sắc kia cứ luôn nhìn về bên này, nhìn là biết là người không đứng đắn.” Kiều Hân cười hì hì, nói.

“Cho dù là người không đứng đắn, vậy cũng là do em.” Lý Sở Hàm nói:

“Nếu em không tỏ vẻ nghênh đón bọn họ thì đoán chừng hiện tại đã sớm chết tâm.”

“Dù sao cũng đang nhàn rỗi, trêu chọc bọn họ chơi chứ sao.” Kiều Hân nói:

“Đoán chừng lát nữa, còn có thể đem trả giúp chúng ta tiền cơm nữa cũng nên. Chúng ta tuyệt đối là kiếm lời không lỗ.”

“Thật sự là không còn cách nào với em mà.”

“Ai ai ai, chị Lý nhìn xem, tên mập mạp chết bầm kia đến rồi!” Kiều Hân lôi kéo cánh tay Lý Sở Hàm, kích động nói.

“Tới thì tới thôi, có quan hệ gì với chị chứ.” Lý Sở Hàm chẳng hề để ý nói, gương mặt hiện lên sự chán ghét.

“Hai vị nữ sĩ, chúng ta một đường đã gặp nhau nhiều lần, tôi cảm thấy đây cũng là duyên phận, có muốn làm quen một chút hay không? Đây là danh thiếp của tôi.”

“Có thể nha.”

Kiều Hân cười hì hì nhận danh thiếp của Vương Nghiễm Long, “U, còn là ông chủ lớn a, thật là không tầm thường.”

“Ha ha, cũng tạm được.” Vương Nghiễm Long cười ha hả, nói:

“Thật ra cũng không có bao nhiêu tiền, tài sản chỉ có mấy chục triệu thôi, không có gì cả.”

Đối mặt với tài sản mấy chục triệu, Lý Sở Hàm và Kiều Hân đều cảm thấy không có gì cả.

Dù sao tài sản mấy trăm tỷ của Lâm Dật đang còn ở đó, đúng thật là không để mấy chục triệu này của anh ta vào mắt.

Nhưng những người khác trong tiệm cơm đều đồng loạt nhìn về phía Vương Nghiễm Long.

Tại loại địa phương nhỏ như huyện Khang Lai này, thế mà có thể gặp được phú hào có giá trị con người mấy chục triệu!

Thực sự hiếm thấy!

“Các người nhìn người đàn ông kia xem, tôi đoán anh ta có hứng thú đối với người phụ nữ mặc váy xanh kia nên mới đi qua bắt chuyện.”

“Nhưng cô ấy hình như đã có bạn trai, hình như cũng rất đẹp trai.”

“Đẹp thì làm được cái gì, bây giờ là xã hội hiện thực, có tiền mới là đại gia. Hơn nữa, anh xem bọn họ vừa nói vừa cười, nói rõ hai người phụ nữ kia không bài xích anh ta chút nào. Tôi dám đánh cược, không bao lâu sao, hai người phụ nữ này sẽ bị tên mập mạp kia bắt được.”

“Xem ra lớn lên đẹp trai cũng không được, còn phải có tiền nữa.”

“Nhìn điệu bộ này, đợi lát nữa là sẽ trò vui xem rồi.”

Một bên khác, Kiều Hân nhìn Vương Nghiễm Long.

“Trời ạ, thế mà giá trị con người lại lên đến mấy chục triệu, tôi nằm mơ đều chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.”

Lý Sở Hàm bất đắc dĩ đỡ trán.

“Đúng là biết diễn nha.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment