Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1420 - Chương 1418: Kỹ Xảo Giả Trang Cao Cấp.

Chương 1418: Kỹ Xảo Giả Trang Cao Cấp.
Chương 1418: Kỹ Xảo Giả Trang Cao Cấp.
Chương 1418: Kỹ Xảo Giả Trang Cao Cấp.




“Vậy thì tốt, chúng tôi cũng định như vậy.”

Kiều Hân nhàn rỗi nhàm chán, bắt đầu đùa giỡn người đàn ông mập này.

Nhìn thấy Kiều Hân nói như vậy, Vương Nghiễm Long vô cùng tự tin rằng Lý Sở Hàm đã là vật ở trong túi của mình.

“Lát nữa có muốn ăn cùng nhau không? Đi ra ngoài chơi, nhiều người thì sẽ càng náo nhiệt hơn.”

“Cùng nhau ăn cơm thì thôi đi, các người nhiều người như vậy, chúng tôi cũng không quen, tự mình ăn của mình là được.”

“Không sao...”

“Anh Vương.”

Vương Nghiễm Long còn tiến thêm một bước, nhưng lại bị Cổ Hổ ngăn cản.

“Anh Vương, loại chuyện này không thể rèn sắt khi còn nóng được, nên tiến hành theo chất lượng, nóng vội quá sẽ mất tác dụng.”

“Anh nói cũng đúng.”

“Chuyện mà chúng ta cần làm hiện tại chính là phô bày tài lực của mình ra, khiến cho bọn họ chậm rãi mắc câu, không nên quá chủ động.”

“Được, tôi đã biết.”

Vương Nghiễm Long ra vẻ trấn định đỡ ghế nhỏ và dù che nắng, không nói về kỹ thuật thế nào nhưng trang bị đúng là rất đầy đủ.

“Anh Vương, cần câu cá này của anh không tệ nha, mua ở đâu vậy, sao tôi từng thấy qua nhãn hiệu này.” Cổ Hổ cười ha hả nói.

“Đây là tôi nhờ bạn mua giúp ở bên Mỹ, đã phải bỏ ra hơn 80 ngàn tệ, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thử một chút.”

“Cần câu hơn 80 ngàn!”

Sau khi nghe thấy giá cần câu của Vương Nghiễm Long, người xung quanh đều kinh ngạc một hồi lâu.

Trong mấy người bọn họ, cần câu tốt nhất cũng chỉ hơn 1000 tệ, mà của anh ta lại hơn 80 ngàn!

Hẳn là có thể được tính là cao nhất thế giới đi!

Từng ánh mắt hâm mộ lướt qua, Vương Nghiễm Long rất là hài lòng, duỗi lưng, liếc Lâm Dật một chút, trong mắt tràn đầy sự xem thường.

“Người anh em, tôi thấy cần câu này của cậu cũng thật không tệ, giống như là mua từ bên ngoài, mua ở đâu vậy?”

“Tôi nhờ bạn mua ở Mông Cổ.”

“Mua ở Mông Cổ sao?” Vương Nghiễm Long sững sờ, “Mông Cổ có biển sao?”

“Người ta còn có cả hải quân, làm sao có thể không có cần câu được.”

“Ha ha...”

Vương Nghiễm Long cười ha hả, giả bộ nói:

“Tôi dám khẳng định cậu đã bị lừa rồi, nhìn chất lượng thì cũng bình thường, vừa lúc bên tôi cũng có mấy cái, đều là cần câu mấy ngàn, chất lượng chắc chắn tốt hơn so với của cậu.”

Nói xong, Vương Nghiễm Long còn nhìn thoáng qua Lý Sở Hàm, rất hài lòng đối với biểu hiện của mình.

“Câu cá là chuyện cần kỹ thuật, không có quan hệ gì với cần câu, anh cứ giữ lấy mà dùng đi.”

“Nghe lời này của anh liền biết là người ngoài nghề, có câu công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí (muốn làm chuyện tốt thì phải có công cụ tốt). Nếu như không có một cần câu tốt, muốn câu được cá lớn là chuyện rất khó khăn.”

Vương Nghiễm Long bày ra dáng vẻ của người từng trải, chỉ trỏ với Lâm Dật.

“Còn có thức ăn cho cá của cậu một chút mùi thơm đều không có, như vậy sẽ rất khó câu được cá lớn. Nếu như cậu không tin, tôi có thể cho cậu mượn hộp thức ăn cho cá hơn 800 tệ của tôi, đảm bảo hiệu quả sẽ khác biệt.”

Mọi người lại một lần nữa bị Vương Nghiễm Long làm cho chấn động.

Cần câu nhập khẩu hơn 80 ngàn, thức ăn cho cá hơn 800 tệ. Người này tới từ đâu vậy, cũng quá hào khí rồi.

Nếu như mình có thể sử dụng đồ tốt như vậy, đoán chừng có thể câu được không ít cá lớn.

“Không phải đã nói với anh rồi sao, câu cá là chuyện cần kỹ thuật, không có quan hệ gì với đồ ăn cho cá cả. Cũng chỉ có mấy kẻ ngốc nhiều tiền như anh mới thích bỏ công sức vào những thứ vô dụng này.”

Nghe thấy Lâm Dật chửi mình là người ngốc nhiều tiền, Vương Nghiễm Long lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh liền kiềm chế lại.

Mỹ nữ kia còn đang nhìn phía sau, mình cần biểu hiện nho nhã một chút, như này mới ra vẻ mình có bức cách, có bố cục.

“Ha ha, vậy thì tôi chúc cậu may mắn, chờ đến lúc dùng loại cần câu nhỏ này câu được cá lớn, thì đoán chừng hai mỹ nữ cũng đói bụng muốn chết rồi.”

Ào ào ào...

Vương Nghiễm Long vừa nói xong, thì thấy Lâm Dật kéo cần câu.

Một con cá chép dài khoảng nửa mét được anh kéo ra khỏi mặt nước.

“Trời ạ, con cá này cũng quá lớn rồi!”

Nhìn thấy Lâm Dật câu được cá, người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ đều là khách quen của nơi này, vẫn là lần đầu gặp người có thể câu được cá lớn như thế!

“Anh cảm thấy con cá này thế nào?”

Lâm Dật nói với Vương Nghiễm Long.

“Vận, vận may đúng là rất tốt...”

Lâm Dật cười cười, lại ném con cá vào hồ nước.

“Tiểu tử, cậu làm cái gì vậy? Thật vất vả mới câu được một con cá lớn như vậy, sao lại còn thả ra ngoài?”

“Cá lớn như thế, nhìn là biết già rồi, cho dù có hầm cũng ăn không ngon, phải dùng con nhỏ một chút.”

Bởi vì hệ thống khen thưởng cho anh kỹ năng nấu ăn bậc đại sư, cho nên Lâm Dật vô cùng hiểu rõ đối với nguyên liệu nấu ăn.

Năm tháng càng dài thì chất thịt sẽ càng già, hương vị và cảm giác cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.

Đây cũng là lý do tại sao heo sữa quay lại bán được mấy ngàn một con.

“Thì ra là như vậy, không nghĩ tới cậu tuổi còn trẻ, thế mà biết cách ăn như thế, xem ra cũng là một người thích ăn.”

“Cũng bình thường thôi.”

Lâm Dật cũng không quan tâm nhiều như vậy, tiếp tục câu cá.

Nhưng Vương Nghiễm Long lại cười lạnh không ngừng, tự nhủ:

“Nói cũng thật dễ nghe, nhưng nguyên nhân thật sự hẳn là trả không nổi nhiều tiền như vậy đi.”

Trong mắt Vương Nghiễm Long, con cá lớn như vậy tại đập chứa nước thì giá ít nhất cũng phải hơn 200 tệ. Người lái Wuling Hongguang như cậu ta, chắc chắn là không ăn nổi, đương nhiên là muốn thả ra đổi con nhỏ một chút, như vậy thì có thể tiết kiệm không ít tiền.

Nghĩ đến đây, Vương Nghiễm Long lại càng có thêm lòng tin.

Chỉ với đức hạnh của cậu ta mà còn muốn tranh giành với mình sao?

Nói đùa!

“Người anh em, con cá như vậy mà thẻ đi thì thật đáng tiếc.” Vương Nghiễm Long ra vẻ tiếc nuối, nói:

“Tuy giá cả mắc đắt một chút, nhưng cậu có thể bán lại cho tôi mà, tôi vẫn là có thể tiêu phí được.”

“Không phải anh có cần câu hơn 80 ngàn và thức ăn cho cá hơn 800 sao, mang theo thiết bị trâu bò như vậy còn sợ không câu được cá sao?”

Bị Lâm Dật nói như vậy, sắc mặt Vương Nghiễm Long liền trở nên không tốt, may mà có Cổ Hổ kịp thời kéo lại.

“Anh Vương, anh không cần thiết phải tức giận với cậu ta làm gì.” Cổ Hổ nói:

“Cho dù kỹ thuật của cậu ta lợi hại thì cũng vô dụng. Đây là một xã hội hiện thực, có tiền đi khắp thiên hạ, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi. Chuyện mà anh bây giờ muốn làm chính là phô bày tài lực của mình trước mặt người phụ nữ kia, bày ra thái độ đúng mực. Dù sao thì phụ nữ đều thích đàn ông có giáo dưỡng.”

Vương Nghiễm Long gật đầu theo bản năng.

“Anh nói cũng đúng, cậu ta càng thô lỗ thì tôi lại càng không cần phải tức giận, như vậy mới có thể thể hiện được sự rộng lượng của tôi.”

“Đúng đúng đúng, chính là ý này, so như này là biết cao thấp liền, nói không chừng hiện tại cô ấy đã cảm mến anh rồi cũng nên.”

“Tôi biết phải làm sao.”

“Cho nên anh bây giờ cứ nghiêm túc câu cá đi. Nếu có cơ hội thì tổn hại cậu ta vài câu, loại người ương bướng như cậu ta nhất định sẽ cắn câu, như vậy sẽ càng có lợi hơn cho anh.”

Trên mặt Vương Nghiễm Long hiện lên ý cười, đốt điếu thuốc, lòng tự tin dâng lên.

“Tôi đã biết phải làm sao, nhưng anh yên tâm đi, tôi sẽ không bạc đãi đâu. Tôi sẽ không chỉ cho anh cổ phần nhà máy mới, chờ sau khi tôi thoải mái xong sẽ cho cậu mượn người phụ nữ này để chơi đùa.”

“Ha ha, cảm ơn anh Vương.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment