Chương 1417: Nói Chuyện Riêng.
Chương 1417: Nói Chuyện Riêng.
“Nếu như đã bán đắt như vậy, vậy thì chúng tôi từ bỏ, tự anh giữ lấy mà ăn đi!”
Kiều Hân nóng lên, nếu như là đồ thật sự có giá trị thì cô cũng không để ý đến số tiền kia.
Đều nói vùng khỉ ho cò gáy thường có điêu dân, đúng thật là một chút cũng không sai.
Mới hái một chút đồ như thế, trước sau mới chỉ có mười mấy cân, thế mà lại muốn hơn 2500 tệ, cướp bóc cũng không như bọn họ!
“Các người không cần nữa cũng được, vậy thì làm phiền đặt những hoa quả này về lại chỗ cũ, sau đó thì có thể đi.”
“Anh có ý gì! Đều đã hái xuống rồi, làm sao có thể đặt trở lại được chứ!”
“Vậy thì tôi cũng không có biện pháp nào cả, các người đã hái đồ thì đương nhiên là phải trả tiền.”
“Anh!”
“Được rồi, vị mỹ nữ kia, chút chuyện nhỏ như vậy, không cần thiết phải tranh luận nhiều như vậy với anh ta.”
Vương Nghiễm Long đi tới, vừa cười vừa nói:
“Chỉ là hơn 2000 tệ mà thôi, tôi giúp cô thanh toán.”
Nói xong, Vương Nghiễm Long đến trước mặt Lý Sở Hàm và Kiều Hân, lấy ra một xấp tờ trăm tệ, đếm đủ 26 tờ rồi giao cho người đàn ông thu phí.
“Không cần trả lại tiền thừa đâu.” Vương Nghiễm Long nói:
“Mấy người cũng thật là, cô gái xinh đẹp như vậy đến chỗ các người chơi, chính là cho các người mặt mũi. Mấy người lại vì mấy ngàn mà cãi nhau với người ta, thật sự là một chút phong độ đàn ông cũng không có.”
Người đàn ông cân đồ cười hắc hắc, cũng không nói thêm gì cả.
Lấy tiền của người ta thì phải thay người ta tiêu trừ tai họa. Mình nhận chỗ tốt từ người ta thì bị tổn hại hai câu cũng không quan trọng.
Giao xong tiền, Vương Nghiễm Long hướng nói với Lý Sở Hàm và Kiều Hân:
“Mọi chuyện đã được giải quyết, các người cầm hoa quả rồi đi trước đi.”
Trên tay Kiều Hân mang theo hoa quả, cười ha hả rồi đáp lại Vương Nghiễm Long.
“Cám ơn soái ca.”
Một tiếng soái ca này, khiến cho Vương Nghiễm Long nở hoa trong lòng. Anh ta tự biết bản thân mình như thế nào, căn bản không có chút liên quan nào đến hai từ đẹp trai này.
Hiện tại cô gái này thế mà lại nói như vậy, rõ ràng là đã động tâm.
Biện pháp của lão Cổ đúng là rất tốt, chỉ cần mình ra sức thêm một chút, đoán chừng không bao lâu sau là đã có thể bắt được cô ấy.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, bọn người Cổ Hổ đi tới.
“Anh thấy chưa, đối với mấy người phụ nữ chưa thấy qua việc đời giống như này, chỉ cần anh khiến cho bọn họ thấy ma lực của đồng tiền thì họ chắc chắn sẽ động tâm.”
“Tiểu tử anh đúng là rất được, tôi đúng là không bằng anh trong chuyện này.” Vương Nghiễm Long cười lớn, nói:
“Mới chỉ có hơn 2000 tệ đã có thể khiến cho bọn họ nở hoa trong lòng, không có việc mua bán nào thích hợp hơn so với chuyện này.”
“Đó là điều đương nhiên, anh đừng nhìn người phụ nữ mặc váy kia không nói lời nào, nhưng trong lòng nhất định sẽ coi trọng anh hơn một chút. Đợi đến lúc trở về, nhất định sẽ bí mật nghĩ đến anh, cho nên chúng ta cần phải thừa thắng xông lên, cố gắng phô bày tài lực của mình trước mặt bọn họ. Sau đó, chúng ta sẽ nhân cơ hội xin phương thức liên lạc của mấy ngày, không đến mấy ngày, mấy người phụ nữ kia đều sẽ đắm chìm vào trong.”
“Vậy những chuyện này đành phải nhờ anh giúp tôi sắp xếp rồi.”
“Cứ để tôi lo.”
...
Ba người mang theo đồ đi xuống núi, Kiều Hân cười hì hì nhìn lấy Lý Sở Hàm rồi nói:
“Chị Lý, người đàn ông trung niên đầy mỡ kia chắc chắn đã có ý với chị, cho nên mới chủ động đi qua trả tiền.”
Vừa nghĩ tới người đàn ông kia, Lý Sở Hàm liền nhíu mày.
“Chị thật sự là phục em, câu soái ca kia mà cũng nói ra miệng được?”
“Ai nha, có người coi tiền như rác chủ động trả tiền cho chúng ta, dù sao cũng phải cám ơn người ta chứ, dù sao chúng ta cũng không lỗ.”
“Nếu quả thật có một chút chỗ thích hợp như vậy thì em gọi soái ca chị cũng sẽ không nói gì, nhưng thật sự là...”
“Không còn cách nào khác, em cũng không lợi hại như chị, miệng luôn rất ngọt.” Kiều Hân nói:
“Đây là vì gặp phải anh ta chứ nếu như gặp được người đẹp trai giống như anh Lâm đây thì em đã trực tiếp gọi ba ba rồi, đã thân thiết lại còn ngọt ngào.”
Nói xong, Kiều Hân nháy mắt ra hiệu nhìn sang Lý Sở Hàm.
“Chị đã từng gọi riêng như vậy chưa?”
Lý Sở Hàm nổi cả da gà, “Không có, giữa chúng ta có sự khác nhau.”
“Đây sao có thể nói là có sự khác nhau được, là cách chơi mới, tối về thử một chút, nói không chừng anh Lâm sẽ thích đấy.”
Lý Sở Hàm bị nói cho đỏ bừng mặt, đánh xì một câu.
“Đổi đề tài đi, không cho nói chuyện này nữa.”
“Hắc hắc, ngại rồi sao.”
Sau khi xuống đồi, ba người đi tới cửa, bỏ hoa quả vừa hái vào trên xe, sau đó lấy ra một ít, chuẩn bị lúc đến đập chứa nước sẽ vừa chơi vừa ăn.
Đi hai mươi mấy phút, ba người cuối cùng cũng tới đập chứa nước Khang Lai.
“Anh Lâm, nơi này không tệ nha, nhìn giống như là một hồ nước nhỏ vậy.”
“Đập chứa nước bình thường đều như này, quy mô ở đây tương đối nhỏ, nếu như đến những hồ chứa lớn khác thì sẽ không khác với hồ nước bình thường là bao.”
Hai người ngồi trên bậc thang của đập nước, cởi giày, bỏ chân vào trong nước hơi lạnh, cùng với ánh mặt trời ấm áp, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
“Anh Lâm, chúng ta đi đâu bắt cá đây?” Kiều Hân hỏi.
“Bắt cá rất chán, anh sẽ đưa hai người đi câu cá.”
“Anh còn biết câu cá sao?!”
“Cuộc sống bình thường mà, cái gì cũng nên biết một chút chứ.” Lâm Dật nói:
“Các người chờ ở đây, anh đi mua một ít đồ câu cá, lát nữa sẽ quay lại tìm hai người.”
“Ừm.”
Trong làng chài có một cửa hàng chuyên bán dụng cụ bắt cả, tuy những người thích câu cá tới đây đều sẽ tự mang theo đồ. Nhưng cũng không thể tránh khỏi những chuyện đột nhiên, chẳng hạn như dây câu lưỡi câu bị hỏng, cho nên việc buôn bán của cửa hàng nhỏ cũng không tệ, chỉ là đồ vật đều rất bình thường, cũng không quá cao cấp.
Lâm Dật cũng không yêu cầu nhiều như vậy, loại chuyện như câu cá này, phần lớn là đều nhìn kỹ thuật, cần câu chỉ là thiết bị phụ trợ. Anh dứt khoát chọn cái đắt nhất, lại mua chút thức ăn cho cá, chuẩn bị câu mấy con cá, lát nữa về sẽ nấu.
Khoảng nửa giờ sau, Lâm Dật về tới trước mặt Lý Sở Hàm và Kiều Hân.
“Đi thôi, đã mua được cần câu rồi, chúng ta đi câu cá.”
“Đi thôi.”
Hai người lau nước trên chân, đi giày, sau đó đi theo Lâm Dật đến khu câu cả của đập chứa nước.
Câu cá ở đây sẽ phải trả một mức phí ngoài định mức.
Giá cả đắt hơn so với bên ngoài từ 5 đến 10 tệ, Kiều Hân đã hỏi kỹ chuyện này trước khi câu đề tránh bị mắc lừa lần nữa.
“Nhiều người như vậy sao!”
Nhìn thấy khu câu cá có một loạt người đang ngồi, Kiều Hân đếm một chút, ít nhất cũng có hơn hai mươi người.
“Lúc chúng ta đến đây hình như cũng không gặp nhiều người như vậy nha.”
“Những người này không phải là tới chơi, là chuyên đến để câu cá, cho nên em mới không phát hiện.”
Lâm Dật nhìn bốn phía một chút, miễn cưỡng tìm được một nơi không người, bắt đầu câu cá.
“U, trùng hợp như vậy, các người cũng ở nơi đây à.”
Ngay tại lúc Lâm Dật đang chuẩn bị đồ ăn cho cá thì nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện, phát hiện là người đàn ông trung niên vừa mới trả tiền cho mình.
Không nghĩ tới họ cũng đến đây.
“Soái ca, anh cũng tới sao.” Kiều Hân cười hì hì nói.
Vương Nghiễm Long bị nói cho có chút ngượng ngùng, vừa cười vừa nói:
“Tôi đến đây chính là để câu cá, sau đó lấy đi nấu, không nghĩ tới lại gặp lại các người.”
------
Dịch: MBMH Translate