Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1418 - Chương 1416: Bị Bôi Đen.

Chương 1416: Bị Bôi Đen.
Chương 1416: Bị Bôi Đen.
Chương 1416: Bị Bôi Đen.




“Vương tổng, anh có ý nghĩ gì hay không?”

Cổ Hổ nháy mắt ra hiệu.

“Người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao có thể không có ý nghĩ gì được.” Vương Nghiễm Long nói:

“Nếu như mà đưa lên giường, tôi có thể chơi chết cô ấy.”

“Mấy người cũng thật là, nói chuyện ba câu đều không thể rời khỏi phụ nữ.” Một người phụ nữ tóc dài nữ trong đó lên tiếng.

Cô tên là Trương Á Quyên, là bạn họ của Vương Nghiễm Long.

Trong một lần họp lớp cắn câu ở cùng một chỗ, quan hệ không rõ ràng, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.

“Đàn ông không háo sắc so còn gọi là đàn ông chứ.” Vương Nghiễm Long vừa cười vừa nói: “Đây đều là chuyện thường tình.”

“Không phải sao, phụ nữ xinh đẹp giống như này thì phải để cho người thành công như anh Vương đây dùng, một tên điểu ti chỉ lái Wuling Hongguang sao có thể có tư cách chơi phụ nữ như vậy.”

Cổ Hổ là người của trấn Kim Thủy, sau khi biết Vương Nghiễm Long muốn mở phân xưởng thì đã chủ động liên hệ với anh ta, chuẩn bị gia nhập vào. Do đó, anh ta đã sắp xếp lần hoạt động này, lúc nào cũng nịnh bợ kẻ kia.

“Nhưng chỉ là có chút đáng tiếc, người ta là hoa đã có chủ.”

“Cũng không thể nói như vậy.” Cổ Hổ nói:

“Anh nhìn người phụ nữ kia xem, vô thanh vô thức, nhìn là biết chưa từng thấy qua việc đời, tâm tư đơn thuần, chỉ cần dụ dỗ một chút thì nhất định sẽ bị mắc câu!”

“Anh chắc chắn chứ?”

“Đương nhiên là chắc chắn.” Cổ Hổ nói:

“Mấy năm trước, lúc mà tôi mở siêu thị trong huyện, tài vụ mới đến của chúng tôi là một nàng dâu vừa kết hôn, lớn lên rất xinh đẹp, tuy không bằng người phụ nữ trước mắt này nhưng cũng là một mỹ nữ. Chồng của cô ấy lái taxi trong huyện, anh đoán mọi chuyện sau đó sẽ thế nào?”

Vương Nghiễm Long tới hào hứng, “Bị anh bắt được rồi sao?”

“Điều này còn cần phải nói sao.” Cổ Hổ cười ha hả:

“Đầu tiên, tôi tặng cho cô ấy 200 tệ tiền lương, sau đó đưa cho cô ấy một chiếc điện thoại di động Apple, không đến một tuần lễ mà đã thu phục được rồi. Bề ngoài nhìn thì điềm đạm nho nhã, nhưng trên giường lại vô cùng lẳng lơ. Hơn nữa, cô ấy còn có với tôi hai đứa bé, mà chồng của cô ấy còn không biết, bây giờ vẫn đang còn liên lạc đây.”

“U a, tiểu tử được đó nha!”

“Cũng tạm.” Cổ Hổ cười ha hả:

“Đối phó với những người phụ nữ chưa từng thấy qua việc đời như này, tôi có một cách có thể khiến cho bọn họ mắc câu, đợi lát nữa tôi sẽ nghĩ chút biện pháp, giúp anh Vương giải quyết cô ấy.”

Vương Nghiễm Long bỉ ổi liếm môi một cái, “Nếu như anh có thể giải quyết cô ấy, vậy chuyện gia nhập xây dựng kia thì không thành vấn đề.”

Hai mắt Cổ Hổ tỏa sáng, “Anh Vương yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ làm rõ ràng cho anh.”

Cùng lúc đó, một hàng ba người chỉnh lại quần áo, đi về phía làng chài nhỏ.

“Anh Lâm, chúng ta đi nhanh một chút, bên kia có mấy gã bỉ ổi, vẫn luôn nhìn chúng ta, não đầy ruột già, buồn nôn chết em rồi.” Kiều Hân nói với vẻ ghét bỏ.

Lâm Dật nghiêng đầu nhìn sang, cũng không quan tâm nhiều đến mấy người kia, dù sao họ cũng không trêu chọc đến trên đầu mình.

Lý Sở Hàm không nói gì, có Lâm Dật ở bên cạnh, thì mình không cần lo lắng những chuyện này.

Cách bài trí trong làng chài rất đơn giản, nhìn qua thì cảm thấy cũng được. Nhưng nếu như quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện, còn có rất nhiều chỗ rách nát, không có chút liên quan nào đến từ tinh xảo cả.

Nhưng ba người cũng không yêu cầu gì cả, có thể tìm được một nơi như này tại huyện thành để du ngoạn cũng không phải là chuyện đơn giản.

“Chúng ta đi leo núi trước đi, sau đó đi bắt cá.”

“Đi thôi.”

Cái gọi là núi, cũng chỉ là sườn đất nhỏ cao một chút mà thôi, độ cao khoảng tầm hơn một trăm mét, nói là núi đã có chút cất nhắc nó rồi.

Hình như người nhận thầu nơi này, cũng ý thức được điểm này, cho nên có trồng không ít cây ăn quả trên núi, để cho du khách tự ngắt hái, tăng lên tính thú vị cho buổi du ngoạn thú.

Đường núi không tính là dốc, đi hơn nửa giờ, đã đến đỉnh núi.

Cho dù nó không cao lắm, nhưng lúc nhìn xuống phía dưới vẫn có thể nhìn thấy được khung cảnh rộng lớn.

Hơn nữa trên núi còn có một mảnh gò đất lớn, có rất nhiều thiết bị vui chơi.

Trẻ nhỏ chơi xe trượt và bập bênh, ngoài ra còn có ném bóng và đu dây cho người lớn, chỉ là nhìn có chút low mà thôi.

“Chị Lý, bên kia có cây táo, chúng ta đi hái chút táo đi.” Kiều Hân nói: “Có lẽ sẽ ngon hơn so với táo bán trong siêu thị.”

Lý Sở Hàm gật gật đầu, nhìn Lâm Dật, “Anh đi không?”

“Cùng nhau đi đi, dù sao anh cũng không có việc gì làm.”

Sau khi quyết định, ba người đi về phía bên kia sườn núi nhỏ.

Phát hiện nơi này không chỉ có táo mà còn có hai cái lều lớn, bên trong còn có hoa quả khác nữa.

Nào là cà chua, dâu tây, anh đào, các loại quả thường gặp trong cuộc sống đều có thể tìm thấy ở đây.

Lâm Dật lúc trước đã từng trồng nó tại thôn Hoan Hỉ cho nên mấy thứ này không có bất kỳ sức hấp dẫn gì với anh cả.

Nhưng Lý Sở Hàm và Kiều Hân thì lại làm không biết mệt. Bọn họ sống tại thành phố lớn như Trung Hải, cộng với việc bình thường công việc bận rộn, nên bọn họ chưa từng tham gia các hoạt động như này.

Lâm Dật thì ngồi ở một bên, cầm điện thoại di động nói chuyện phiếm với Kỷ Khuynh Nhan, không ai làm phiền ai cả.

Cùng lúc đó, Vương Nghiễm Long và bọn người Cổ Hổ cũng đến đây.

Bọn họ cũng không phải là cố gắng đi theo, dưới tình huống bình thường, đối với rất nhiều người mà nói, đây là một nơi không thể bỏ qua.

“Lão Cổ, anh nghĩ được biện pháp gì chưa.” Vương Nghiễm Long nhìn Lý Sở Hàm với vẻ thèm muốn, có chút không đợi nổi nữa.

Cổ Hổ cười hắc hắc, “Đã sớm nghĩ ra rồi, anh Vương cứ nhìn là được.”

“Biện pháp gì vậy? Nhanh nói cho tôi một chút.”

Cổ Hổ cũng không thừa nước đục thả câu, nói vài câu bên tai của Vương Nghiễm Long, hai mắt của anh ta lập tức tỏa sáng, “Tôi sẽ làm theo lới anh nói.”

Qua hơn một giờ, hai người mới chọn xong đồ.

Mỗi một loại đều chọn không ít, mà chuyện xách đồ đương nhiên là rơi xuống trên người Lâm Dật.

“Lâm ca, hôm nay khiến anh phải tiêu tô rồi.”

Lúc đi ra ngoài cng Lâm Dật, Kiều Hân đã dần hình thành thói quen không trả tiền.

“Nói như kiểu mỗi lần em đi với anh đều trả tiền không bằng.”

“Ai nha, tuy quan hệ rất tốt, nhưng em cũng phải khách sáo một chút nha.”

Lý Sở Hàm cũng lộ vẻ mỉm cười, cảm giác chơi rất vui vẻ.

Ba người đi ra ngoài từ trong lều lớn, bê ngoài vườn trái cây có chỗ thu phí, ở đó sẽ trả tiền theo số can, sau đó mới có thể cầm đồ đi được.

“Dâu tây bốn cân hai lượng, anh đào năm cân bốn lượng, táo ba cân, hồng nhỏ một cân, quả Hoa Tiên ba cân bảy lượng, tổng cộng là 2589, tiền mặt hay là quét mã?” Người phụ trách cân trái cây nói.

“Hả?”

Sau khi nghe thấy cái giá này, hai người phụ nữ đều ngây ngẩn cả người, vốn cho rằng những thứ này cho dù là bán đắt một chút, nhiều nhất cũng chỉ tốn 500 tệ.

Nhưng anh ta lại muốn hơn 2500 tệ!

Hơn nữa nơi này còn là huyện thành!

Cho dù là đồ nhập khẩu tại siêu thị Trung Hải cũng không bán đắt như vậy!

“Có phải anh tính sai rồi hay không? Mấy thứ mà chúng tôi hái nhiều lắm cũng chỉ có 500 tệ, tại sao lại thu hơn 2500 tệ vậy!” Kiều Hân tranh cãi.

“Bởi vì đồ mà các người hái đều là đồ có phẩm chất tốt nhất. Hơn nữa quả Hoa Tiên là đặc sản của huyện Khang Lai chúng tôi, chỗ khác không có, giá cả đương nhiên là cao rồi. Ngoài ra đây đều là đồ xanh tươi, không ô nhiễm, bán đắt một chút cũng là chuyện bình thường mà.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment