Chương 1415: Đi Chơi.
Chương 1415: Đi Chơi.
Nhìn thấy Lâm Dật xuất hiện trong phòng, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó, trên mặt Tôn Nghệ Oánh hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Chúng tôi muốn phỏng vấn Lăng tổng của tập đoàn Lăng Vân, anh ở đây làm gì!”
Lý Sở Hàm:???
Kiều Hân:???
Lâm Dật không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Vân sao?
Người phụ nữ này đang nói cái gì vậy?
Lâm Dật cười cười, “Cô biết tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân là ai không?”
“Tôi đương nhiên biết, là Lâm Dật, Lâm tổng!”
“Vậy mà cô còn không biết tôi là ai à?”
Trong chốc lát, hai người đều ngây người, tựa như bị sét đánh, đừng ngốc tại chỗ.
“Làm sao có thể! Anh, anh là tập giám đốc tập đoàn Lăng Vân sao!”
“Chẳng lẽ không thể sao?”
“Anh không phải là chủ nhiệm xóa đói giảm nghèo à!”
“Nhàn rỗi không chuyện gì nên tới giúp đỡ người nghèo không được sao?” Lâm Dật kẹp miếng cá, chậm rãi nói:
“Nếu như tôi không phải người của tập đoàn Lăng Vân, làm sao có thể kéo bọn họ đến đây đầu tư được? Huyện Đông Tam chẳng có gì cả, nếu như không phải tôi ra lệnh thì bọn họ đến tới đây để làm gì? Xí nghiệp không cần ăn cơm à?”
“Còn có, hai người các người nữa, đã gọi điện thoại cho tôi, chẳng lẽ không đối chiếu số điện thoại một chút, nhìn xem có phải là cùng một số hay không sao?”
Bị Lâm Dật nói vậy, hai người vội vàng lấy điện thoại di động ra, đối chiếu số điện thoại của Lâm Dật.
Bất ngờ phát hiện, hai dãy số này lại giống nhau như đúc!
Nhìn thấy vậy, vẻ mặt Tôn Nghệ Oánh triệt để sụp đổ.
Cảm thấy ông trời như đang chơi đùa mình.
Vốn muốn mượn cơ hội này, tiếp xúc thêm một chút với nhân vật lớn như Lâm Dật!
Vạn lần không nghĩ đến, chính mình vừa rồi vậy còn cãi nhau với anh ấy!
Cũng khó trách anh ấy lại dùng loại thái độ đó để nhận phỏng vấn!
Lấy thực lực của anh ấy, quả thực có tư cách không để mình vào mắt!
“Tôi cảm thấy, buổi phỏng vấn hôm nay cũng không cần thiết tiến hành nữa đâu.” Lâm Dật nói:
“Đợi lát nữa tôi sẽ gọi người gọi điện thoại cho lãnh đạo các người, đổi một người có kinh nghiệm tới, các người quay về trước đi.”
Tôn Nghệ Oánh cầu xin, “Lâm, Lâm tổng, có thể cho chúng tôi thêm một cơ hội...”
“Cô cảm thấy thế nào?”
Tôn Nghệ Oánh giật mình, bị Lâm Dật nhìn như vậy, khiến cho cô vô cùng mất tự nhiên.
“Vậy, vậy chúng tôi đi trước.”
Hai người xám xịt lui ra ngoài, Kiều Hân nhìn Lâm Dật:
“Anh Lâm, dù sao cũng là phương tiện truyền thông chính thức, như này không tốt lắm đâu.”
“Người phụ nữ kia chính là trà xanh, để cho cô ta phỏng vấn anh sợ mình sẽ bị giảm thọ.” Lâm Dật nói: “Mau ăn cơm đi, để lâu đồ sẽ nguội mất.”
“Ừm.” Kiều Hân gật đầu, nói:
“Đúng rồi anh Lâm, anh nói ngày mai sẽ mang bọn em đi ra ngoài chơi, lời này có chắc chắn không vậy ?”
“Đương nhiên là chắc chắn rồi.” Lâm Dật nói:
“Nghe nói bên cạnh hồ chứa nước có một làng chài nhỏ, trong đập có không ít cá, hương vị vô cùng ngon. Ngày mai anh sẽ tự mình xuống bếp, bộc lộ tài năng cho các người xem.”
“Vậy thì tốt nha.” Kiều Hân nói: “Em còn chưa được ăn đồ mà anh làm đâu.”
“Có cần gọi gọi bốn vị viện trưởng đến không?” Lý Sở Hàm hỏi: “Trong giới y học Trung Quốc, những thứ như nhân mạch quan này đều rất quan trọng.”
“Vậy cứ như thế đi, chúng ta sẽ đi chơi trước, chờ lúc ăn cơm, lại gọi bọn họ đến, như vậy sẽ không chậm trễ bên nào cả.” Lâm Dật nói.
“Ừm vâng, em cũng cảm thấy như vậy rất tốt.”
Lâm Dật cũng không quan tâm chút quan hệ này, nhưng nếu như có thể trải đường cho Lý Sở Hàm và Kiều Hân thì cũng là một chuyện rất tốt.
“Em vẫn cảm thấy, chờ sau khi nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành, thì lại đi chơi cũng được.” Lý Sở Hàm nói:
“Bệnh viện huyện mấy ngày nay đều rất bận, em cũng có chút ngại khi giao công việc cho người khác.”
“Việc chữa bệnh xuống nông thôn đều đã được tiến hành mấy ngày, người tới đây hẳn là càng ngày càng ít đi.”
Lâm Dật biết rõ huyện Đông Tam có bao nhiêu người, hẳn là nếu được xem trong thì chuyện công việc sẽ càng ngày càng nhẹ nhàng mới đúng.
“Chủ yếu là dân mấy huyện gần đây cũng đều đến đây.” Lý Sở Hàm nói:
“Hơn nữa em còn nghe nói, người đứng đầu mấy huyện gần đây cũng thường xuyên tiếp xúc với mấy vị viện trưởng, nên muốn để cho bọn họ đi xem xét quanh huyện một chút, Nhưng em cũng không biết cụ thể nên làm thế nào cả.”
“Được rồi, em cũng đừng quan tâm đến những chuyện này làm gì.” Lâm Dật vừa cười vừa nói:
“Lúc hai người chưa tới đây, người của huyện Đông Tam cũng đều sống rất tốt. Hiện tại thiếu đi em cũng không có ảnh hưởng gì cả, có trách nhiệm là chuyện tốt, nhưng tâm trách nhiệm quá mạnh cũng không phải là chuyện tốt. Đừng tạo cho mình áp lực lớn như vậy, thuận theo tự nhiên là được rồi.”
“Ừm vâng, đã biết.”
Sau khi ăn cơm trưa, Lâm Dật đưa hai người trở về.
Anh thì theo Lý Khánh Khải, cùng nhau đi xuống thôn trấn phía dưới, giúp đỡ xử lý chuyện đào giếng lấy nước.
Anh cũng thuận tiện khảo sát tình huống đất đai, còn lấy chút mẫu đất hàng để sau này tiện cho việc nghiên cứu hơn.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật và Lý Sở Hàm dậy rất sớm, bởi vì hôm nay bọn họ muốn ra ngoài chơi.
Sau khi rửa mặt xong, Lý Sở Hàm thay một chiếc váy dài màu xanh sẫm, tươi mát mà ưu nhã.
Kiều Hân mặc quần bò ngắn và áo cộc tay, so với Lý Sở Hàm thì thiếu đi một chút hương vị phụ nữ.
Sau khi ăn sáng, Lâm Dật lái xe, đưa Lý Sở Hàm và Kiều Hân, đến đập chứa nước huyện Khang Lai.
Tuy đã đến huyện Đông Tam cũng đã được một khoảng thời gian rồi, hơn nữa cũng từng nghe qua nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên mà anh tới đây.
Phát hiện nơi này dựa vào núi, ở cạnh sông, quang cảnh rất không tệ.
Hơn nữa, người tới đây cũng không ít, ít nhất cũng có không ít hơn 20 chiếc xe đỗ ở bên ngoài.
“Lẽ ra huyện Đông Tam có danh lam thắng cảnh như thế cũng không đến mức nghèo như vậy đi, cần phải tận dụng khai phá một chút.” Kiều Hân nói.
“Tuy nơi này cách huyện Đông Tam không tính là xa, nhưng nơi này thuộc về huyện Khang Lai, không có nửa cọng lông quan hệ với huyện Đông Tam.”
“Khó trách.” Kiều Hân nói:
“Nếu như có thể chia nơi này cho huyện Đông Tam, sau đó khai phá một chút, cũng có thể có không ít thu nhập.”
“Nếu không tại sao lại nói huyện Đông Tam không may mắn chứ, một chút ưu thế cũng không có, hình như ông trời không muốn để cho nơi này giàu lên.” Lâm Dật nói:
“Hơn nữa huyện Khang Lai còn có mấy công xưởng, nghe nói làm ăn còn rất tốt, nhưng huyện Đông Tam cũng chỉ có thể nhìn sang, không có biện pháp nào.”
“Hắc hắc, anh Lâm, vậy anh xây dựng nhà máy ở đây, có tính là nghịch thiên mà đi hay không?”
Lâm Dật cười ha ha một tiếng, “Cũng có chút ý tứ như vậy.”
Lâm Dật chạy xe đến cửa chính làng chài, có thể nhìn đến không ít người ra ra vào vào, chuyện làm ăn cũng coi như khá tốt.
Nhưng Lý Sở Hàm xuất hiện, thu hút không ít sự ngưỡng mộ của đàn ông trung niên.
Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, thế mà ngồi một chiếc Wuling Hongguang, thật sự là phung phí của trời.
“Vương tổng, anh nhìn người phụ nữ mặc váy kia lớn lên thật là xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt!”
Người nói chuyện chính là đàn ông tóc ngắn tên là Cổ Hổ, hơn ba mươi tuổi, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc.
Ở bên cạnh anh ta, có năm người đang đứng, ba nam hai nữ, tuổi trung bình đều đã gần 40.
Trong đó bắt mắt nhất, là người đàn ông trung niên trung niên, tên của anh ta là Vương Nghiễm Long, là ông chủ một nhà máy thực phẩm tại huyện Khang Lai, rất có danh tiếng.
“Quả thực rất đẹp, nhưng lại đi theo tên điểu ti, thật đáng tiếc.”
------
Dịch: MBMH Translate