Chương 1414: Lần Nữa Gặp Phải.
Chương 1414: Lần Nữa Gặp Phải.
“Chuyện này...”
Lý Khánh Khải và Lý Tự Cẩm đều sửng sốt một chút.
Không nghĩ tới Tôn Nghệ Oánh lại từ chối trực tiếp như vậy.
Cho dù là không thể, cũng phải uyển chuyển một chút chứ.
Lý Khánh Khải lúng túng cười.
“Nếu đã không tiện, thì chúng tôi cũng không bắt buộc.”
Tôn Nghệ Oánh không nói gì, mà thu dọn thiết bị của mình, cùng Hậu Tĩnh Đào quay người rời đi.
“Tiểu Lâm, chuyện này là như thế nào? Tôi thấy sắc mặt của hai phóng viên kia cũng không quá tốt, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Lâm Dật nhún vai, “Người phụ nữ kia có chút không bình thường, tôi chỉ là nhận phỏng vấn bình thường, cô ta lại đột nhiên tức giận, có thể là bà dì tới.”
“Việc này sao lại nháo thành thế này chứ.” Lý Khánh Khải nói:
“Vốn cho rằng có thể mượn lần phỏng vấn này giúp cậu có chút danh tiếng, sau này lúc chuyển công tác thì sẽ có sức thuyết phục hơn, không nghĩ tới cậu lại phá hỏng, thật là đáng tiếc.”
“Không sao cả, tôi căn bản cũng không có ý nghĩ chuyển đi, ở nơi này rất tốt.”
“Đừng nói loại lời này nữa, người thường đi chỗ cao, nước hướng chỗ thấp mà chảy, cậu đang còn trẻ, không giống tôi, nếu có cơ hội thì phải xông pha một chút.”
“Cám ơn anh Lý.”
“Cảm ơn cái gì.” Lý Khánh Khải vừa cười vừa nói: “Cố gắng một chút, tôi xem trọng hai người.”
...
Cùng lúc đó, Tôn Nghệ Oánh và Hậu Tĩnh Đào đi ra khỏi văn phòng huyện, cũng về tới trên xe của mình.
“Chị Tôn, bớt giận, anh ta chỉ là một Phó chủ nhiệm nhỏ nhoi, tội gì phải tức giận.” Hậu Tĩnh Đào an ủi.
“Cũng bởi vì anh ta chỉ một Phó chủ nhiệm nhỏ nhoi nên tôi mới tức giận!” Tôn Nghệ Oánh hừ lạnh:
“Lần phỏng vấn này, Lâm tổng của tập đoàn Lăng Vân mới là chính chủ, anh ta cũng chỉ là vật làm nền mà thôi. Ngay cả thân phận của mình mà đều không rõ, còn giả trang với tôi, nói cái gì mà vì nhân dân phục vụ. Tôi nghe liền cảm thấy buồn nôn, anh ta thì tính là thứ gì chứ!”
Hậu Tĩnh Đào thở dài, việc này cũng không thể trách việc chị Tôn lại tức giận được.
Thà rằng chơi game ở văn phòng, cũng không xuống dưới để đón mình.
Hơn nữa sau khi bắt đầu phỏng vấn, còn không có chút phối hợp nào cả.
Dạng người như anh, quả thật có chút giả tạo.
“Việc này cứ xem như qua đi, chị tức giận cũng vô dụng.”
“Cho qua sao?” Tôn Nghệ Oánh hừ lạnh, nói:
“Tôi không thể tuỳ tiện cho qua được, chờ sau khi trở về, tôi sẽ vạch trần anh ta ra ánh sáng, để cho nhân dân cả nước đều biết bộ mặt thật của anh ta, nhất định phải cho anh ta biết sự lợi hại của tôi!”
Hậu Tĩnh Đào cười cười, cũng không ngăn cản.
“Đúng rồi, chị Tôn, đã liên hệ với Lâm tổng, chúng ta hiện tại đi qua phỏng vấn đi.”
Tôn Nghệ Oánh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Không vội, vừa mới 11 điểm, còn hơn một giờ.”
Hôm nay phỏng vấn, Tôn Nghệ Oánh đang cố gắng giành cơ hội.
Chính là vì để có cơ hội có thể cùng ăn cơm trưa với Lâm Dật, hy vọng có thể tại lúc phỏng vấn, rút ngắn quan hệ của hai người.
Tới gần mười hai giờ trưa, Lâm Dật nhận được thông báo của Lý Sở Hàm và Kiều Hân, chuẩn bị cùng đi ăn trưa.
“Anh Lâm, mỗi ngày đều ăn thịt cá, mấy ngày nay em đã đều béo lên 5 cân rồi, anh phải chịu trách nhiệm về chuyện này.”
“Do em ít vận động, béo là chuyện đương nhiên.”
“Chị Lý, chị như vậy là không đúng. Em mới nói anh Lâm có một câu, mà chị đã nói đỡ cho anh ấy rồi. Em mới là người đi về cùng chị mỗi ngày mà!”
“Chị cũng ăn mỗi ngày nhưng cũng đâu có béo.” Lý Sở Hàm nói.
“Chủ yếu là em độc thân, buổi tối cũng không có ai vận động cùng, ngay cả cơ hội ra mồ hôi đều không có.”
Lâm Dật:…
Vì yêu vỗ tay đúng một việc tốn thể lực.
Người nào ở phía trên, người đó liền có thể giảm béo hiệu quả.
“Nói lung tung gì đó.” Lý Sở Hàm trợn mắt liếc Kiều Hân một chút, “Nhanh ăn cơm đi, buổi chiều em còn có ca phẫu thuật trái tim cần phải làm nữa đó.”
“Chị nhìn xem, chột dạ rồi, bị em nói trúng rồi đúng không.” Kiều Hân cười hì hì nói.
Reng reng reng _ _
Điện thoại di động của Lâm Dật đột nhiên vang lên.
Là một số lạ, nhìn lại thấy khá quen.
“Xin chào, xin hỏi ngài là Lâm tổng sao?”
“Là tôi.”
Nghe giọng nói, Lâm Dật đã biết đối phương là ai.
“Tôi là phóng viên của Nhật Báo Trung Ương, Tôn Nghệ Oánh, hôm qua có gọi điện thoại cho ngài, muốn tiến hành phỏng vấn với ngài, ngài hiện tại có thời gian không.”
Lâm Dật có chút buồn cười, cô gái này nhìn là biết chính là trà xanh.
“Nhưng tôi đang dùng cơm, chờ khi cơm nước xong xuôi rồi nói sau.”
“Chuyện này...”
Tôn Nghệ Oánh ra vẻ khó khăn nói:
“Lãnh đạo chúng tôi nói, muốn nhanh chóng phát sự tích của ngài ra ngoài. Nếu như kéo dài đến xế chiều mới phỏng vấn, thì sẽ không thể gửi bản thảo đi trong hôm nay, cho nên...”
“Vậy được rồi tôi đang ở khách sạn Long Đằng, phòng 302, cô qua đây là được.”
“Được, được, được, chúng tôi bây giờ sẽ qua ngay, làm phiền Lâm tổng rồi.”
“Không có việc gì.”
Lâm Dật cũng không sợ bị Tôn Nghệ Oánh quấy rầy, đoán rằng sau khi cô ấy nhìn thấy mình về sau cũng sẽ không tâm tư phỏng vấn nữa, sẽ không làm phiền mình ăn cơm.
“Là có người tìm anh à.” Lý Sở Hàm nhỏ giọng nói: “Nếu không thì để hai chúng em đi trước, không làm chậm trễ chuyện chính của anh.”
“Không có việc gì cả, chỉ là cái phỏng vấn, không có gì lớn, không cần quan tâm nhiều như vậy.”
“A..., lại là phỏng vấn!” Kiều Hân vui vẻ nói:
“Đài nào vậy.”
“Nhật Báo Trung Ương.”
“Trời ạ, đây chính là phương tiện truyền thông chính thống, rất lợi hại nha!” Kiều Hân nói:
“Đã nhiều năm như vậy, bệnh viện chúng ta cũng mới được phỏng vấn một lần, anh Lâm đúng là trâu bò!”
Lâm Dật cười cười, tự nhủ: “Có thể thu hoạch được gì hay không cũng là một chuyện khác.”
...
Một bên khác, trong xe, Tôn Nghệ Oánh cúp điện thoại, kích động đến nói năng có chút lộn xộn.
“Lâm tổng đã đồng ý phỏng vấn!”
“Vậy chúng ta đi nhanh một chút đi.”
“Trước đừng có gấp, tôi trang điểm lại cái đã.” Tôn Nghệ Oánh lấy túi trang điểm của mình ra, vừa trang điểm lại vừa nói:
“Giúp tôi mua bình nước khoáng, tôi có chút khát.”
“Tôi sẽ đi ngay.”
Hậu Tĩnh Đào xuống xe, Tôn Nghệ Oánh vội vàng lấy ra hai miếng silicon, bỏ vào theo cổ áo, nhìn có vẻ lớn thêm không ít, đã được cup C.
Sau khi trang điểm, Tôn Nghệ Oánh lại ưỡn ngực, vô cùng hài lòng đối với tạo hình của mình.
Hẳn là có thể hấp dẫn được anh ta.
Sau khi Hậu Tĩnh Đào mua nước trở về, liền lái xe đến khách sạn Long Đằng.
Sau khi lên tầng, hai người đứng tại cửa phòng 302, nhưng Tôn Nghệ Oánh không vội đi vào.
“Cách ăn mặc của tôi như vậy hẳn là không có vấn đề gì chứ?”
Hậu Tĩnh Đào có chút dở khóc dở cười.
“Chị Tôn, trên đường đi chị đã hỏi tôi rồi. Tôi nhớ lúc chị phỏng vấn người khác hình như cũng chưa từng khẩn trương như vậy.”
“Mấy người phỏng vấn lúc trước sao có thể so được với Lâm tổng chứ. Đây chính là một nhân vật lớn, không thể có nửa điểm sơ xuất.”
“Tôi hiểu tâm trạng của chị, nhưng quả thực đã rất tốt rồi, em nhìn mà cũng muốn yêu luôn rồi.”
“Cậu nên từ bỏ suy nghĩ này đi, cậu không phải là gu của chị đây.” Cười nói một câu, Tôn Nghệ Oánh nhẹ nhàng gõ cánh cửa.
“Vào đi.”
Tôn Nghệ Oánh thở sâu thở ra một hơi, bình phục lại sự khẩn trương trong lòng một chút, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hai người cầm thiết bị phỏng vấn, đi vào.
Nhưng mà!
Sau khi đi vào trong phòng, hai người đều ngây ngẩn cả người!
Cũng không phải là bởi vì người trong phòng đã bắt đầu ăn cơm rồi.
Mà chính là, tên Phó chủ nhiệm đáng giận kia cũng ở đây!
------
Dịch: MBMH Translate