Chương 1413: Cuộc Nói Chuyện Đổ Vỡ
Chương 1413: Cuộc Nói Chuyện Đổ Vỡ
Hầu Tĩnh Đào cười khổ một tiếng: “Đây cũng là chuyện ngoài ý muốn, người ta quả thật làm nên chuyện, nên có tư cách để khoa trương mà.”
“Tôi thấy anh ta là một tên nhà quê thôi, ngay cả phương tiện truyền thông của chúng ta có tính chất gì cũng không biết, lại còn ở đây ra vẻ.” Tôn Nghệ Oánh nói tiếp:
“Lãnh đạo của bọn họ cũng thật là, không nói một chút với anh ta chúng ta là ai, khó trách được địa phương này phát triển không nổi, tất cả đều có nguyên nhân.”
“Được rồi, chị Tôn, thư giãn đi, sắp đến giờ rồi, chúng ta nên lên phỏng vấn đi, nếu chậm trễ cuộc phỏng vấn của tổng giám đốc Lâm có khi sẽ bị hoãn lại.”
“Đi nhanh đi, cuộc phỏng vấn của tổng giám đốc Lâm là ưu tiên hàng đầu, tuyệt đối không thể lơ là.”
Hai người cầm thiết bị phỏng vấn, đi vào tòa nhà văn phòng huyện, đến văn phòng Lâm Dật.
Cốc cốc cốc.
Hầu Tĩnh Đào ở bên ngoài gõ cửa.
“Vào đi.”
Lâm Dật ở bên trong đáp một tiếng, hai người đẩy cửa vào phòng.
Nhưng hình ảnh trong văn phòng lúc này lại làm cho hai người kinh ngạc.
Bởi vì Lâm Dật đang dựa vào ghế, chân đặt lên bàn làm việc, cầm điện thoại di động chơi game.
Thấy hai người tiến vào, Lâm Dật nói:
“Các người tìm chỗ ngồi trước đi, cùng lắm năm phút là xong ván game này rồi.”
Hơ...
Hai người liếc nhau một cái, cả hai có chút không biết nói cái gì cho phải.
Anh ta không đi tiếp đón, vốn tưởng rằng anh ta bận rộn công việc, không ngờ lại ở đây chơi game.
“Chị Tôn...”
Hầu Tĩnh Đào huých nhẹ vào tay Tôn Nghệ Oánh: “Chúng ta sắp đặt thiết bị lên trước đi.”
Vẻ mặt Tôn Nghệ Oánh tỏ ra lạnh lùng không nói gì, sau đó làm việc cùng Hầu Tĩnh Đào.
Vốn dĩ cô ta đã có chút thành kiến với Lâm Dật, hơn nữa với thái độ hiện tại, làm cho sự phẫn nộ trong lòng cô ta càng tăng lên.
Những lúc trước bọn họ đi nơi khác phỏng vấn đều được chiêu đãi ăn ngon uống say, người được phỏng vấn còn gọi mấy người tạp vụ tới giúp mình sửa sang lại thiết bị.
Bây giờ thì tốt rồi, không chỉ không có người tiếp đón, đến thiết bị còn phải tự mình làm!
Thật sự là phục đám người này, thật không có mắt mà.
Mười mấy phút sau, sau khi hai người sửa sang lại thiết bị phỏng vấn xong, Hầu Tĩnh Đào nhìn Lâm Dật nói:
“Chủ nhiệm Lâm, bây giờ có thể bắt đầu phỏng vấn rồi.”
“Được.”
Bởi vì trước đó ở phòng làm việc của Lương Nhược Hư, Lâm Dật cũng từng trải qua phỏng vấn tương tự, lần này xem như có chút quen thuộc.
“Chủ nhiệm Lâm, tôi có mấy câu muốn hỏi, anh cũng không cần khẩn trương, chỉ cần trả lời thành thật là được.” Tôn Nghệ Oánh cầm thiết bị ghi âm nói.
“Được, cô hỏi đi.”
“Tôi muốn hỏi, trước kia anh làm gì, vì sao lại đến huyện Đông Tam?”
“Trước kia tôi làm việc cho một công ty bất động sản.”
“Sau đó thì sao, tới nơi này vì lý do gì?”
“Phục vụ nhân dân.”
Tôn Nghệ Oánh và Hầu Tĩnh Đào liếc nhau một cái.
Câu trả lời này là quá rập khuôn, hoàn toàn là một câu trả lời rỗng tuếch.
Nếu đưa ra câu trả lời như vậy, nói không chừng sẽ khiến cư dân mạng chửi chết, cho rằng bọn họ khoa trương quá mức.
“Chủ nhiệm Lâm, tuy rằng đây là cuộc phỏng vấn với đài truyền hình, nhưng anh cũng không cần trả lời theo khuôn khổ như vậy, anh nghĩ gì cứ nói nấy.” Tôn Nghệ Oánh nói.
“Đúng là tôi nghĩ như vậy, nếu không phải vì phục vụ nhân dân, tôi đến cái địa phương này làm gì? Làm nhiệm vụ để đổi lấy tiền bạc à?”
“Chị Tôn, tiếp tục vấn đề tiếp theo đi.”
Thấy biển cảm của Tôn Nghệ Oánh không đúng lắm, Hầu Tĩnh Đào vội vàng nhắc nhở.
Tôn Nghệ Oánh phục hồi tâm trạng một chút, tiếp tục hỏi:
“Theo chúng tôi tìm hiểu, huyện Đông Tam là huyện nghèo có tiếng, mấy năm trước, về phương diện thu hút đầu tư không có tiến triển gì, nhưng sau khi anh tới, vấn đề này đã được giải quyết, anh có thể nói cho chúng tôi biết việc thu hút đầu tư này anh đã làm cách nào? Trong quá trình này, đã phải đánh đổi bao nhiêu tâm huyết và nỗ lực?”
Lâm Dật gãi gãi đầu, hồi tưởng lại toàn bộ quá trình thu hút đầu tư.
“Tôi cũng không cố gắng nhiều, chỉ làm từng bước một, gọi mấy cuộc điện thoại, lại cùng người có liên quan khảo sát thực địa một chút, sau đó thì mời gọi đầu tư thành công thôi.”
“Chủ nhiệm Lâm, tôi biết anh là công thần trong việc thu hút đầu tư của huyện Đông Tam, nhưng cũng hy vọng anh có thể nghiêm chỉnh với cuộc phỏng vấn này, hơn nữa anh hãy tôn trọng thân phận của chúng tôi một chút, phiền anh tập trung trả lời câu hỏi của chúng tôi, phối hợp với công việc của chúng tôi.”
“Ủa? Tôi không hợp tác chỗ nào? Cô hỏi gì tôi trả lời nấy, không có vấn đề gì chứ.”
“Mấy năm trước, huyện Đông Tam vẫn luôn tích cực tiến hành thu hút đầu tư nhưng vẫn không có khởi sắc, cụ thể vì nguyên nhân gì chắc hẳn anh cũng nắm rõ, bây giờ anh lại làm được, nhưng tôi không tin nó lại dễ dàng như lời anh nói như vậy.” Tôn Nghệ Oánh nói tiếp:
“Tôi cảm thấy anh không cần phải dùng thái độ như vậy để làm nổi bật năng lực của mình, tôi đã làm việc hơn ba năm, phỏng vấn vô số người, trong số đó có những người có thân phận còn cao hơn anh, nhưng thái độ của bọn họ khiêm tốn hơn anh nhiều.”
“Điều đó có nghĩa là gì? Ý cô là tôi đang ra vẻ?”
Hai người đều sửng sốt, không nghĩ rằng Lâm Dật lại nói những lời thô lỗ như vậy.
Trong lòng Tôn Nghệ Oánh âm thầm phỉ nhổ, ý thức của những người này thật sự làm cho người ta không nuốt trôi được!
“Tôi không nói như vậy, chỉ hy vọng anh có thể phối hợp với công việc của chúng tôi, cố gắng hoàn thành lần phỏng vấn này.”
Lâm Dật nhún nhún vai: “Nhưng quá trình thu hút đầu tư chính là như vậy, quả thật không có gì khó khăn.”
“Chị Tôn, nếu chủ nhiệm Lâm đã nói như vậy, thôi thì chúng ta cứ tiếp tục hỏi đi.”
Mặc dù trong lòng Hầu Tĩnh Đào cũng có chút tức giận, nhưng vẫn cố kiềm chế.
Tôn Nghệ Oánh trừng mắt nhìn Lâm Dật, nhưng vì công việc của mình lại tiếp tục hỏi:
“Vậy đối với công tác xóa đói giảm nghèo trong tương lai của huyện Đông Tam, anh có kế hoạch gì không, hoặc cũng có thể nói cho chúng tôi biết chuyện này đạt tới mức độ nào mới khiến anh hài lòng.”
“Sau này tôi sẽ không làm ở đây nữa, nên về phần tương lai như thế nào, tôi không có cách nào trả lời cô.” Lâm Dật nói.
“Không phỏng vấn gì nữa!”
Vốn Tôn Nghệ Oánh đã nín nhịn cục tức trong người, sau khi nghe Lâm Dật trả lời thì hoàn toàn không thể kiềm chế nổi cảm xúc.
Nói cái kiểu gì thế?
Thân là chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo lại nói sẽ không quản chuyện sau này?
Đây có phải là những gì một cán bộ nên nói!
“Nhanh như vậy đã phỏng vấn xong rồi?”
“Có mấy vấn đề này là đủ rồi, tôi cảm thấy không cần phải tiếp tục nữa.” Tôn Nghệ Oánh lạnh mặt nói.
“Vậy không tiễn, lúc đi nhớ đóng cửa lại.”
Lâm Dật lại trở về bàn làm việc, chuẩn bị tiếp tục chơi game.
Nhìn thấy Lâm Dật bình tĩnh như thế, sắc mặt Tôn Nghệ Oánh càng thêm khó coi.
Lại tiếp tục chơi game!
Tôn Nghệ Oánh càng nghĩ càng tức, sao lại gặp phải loại người như thế!
Rốt cuộc anh ta làm thế nào mà ngồi vào cái ghế chủ nhiệm này được chứ!
Ngay lúc hai người thu dọn đồ đạc, Lý Khánh Khải và Lý Tự Cẩm từ bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy Tôn Nghệ Oánh và Hậu Tĩnh Đào, đầu tiên bọn họ có chút sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, hẳn là phóng viên truyền thông tới phỏng vấn.
“Hai vị là phóng viên của nhật báo trung ương đúng chứ?”
“Đúng vậy.” Hậu Tĩnh Đào trả lời.
“Cuộc phỏng vấn kết thúc nhanh vậy sao, trong huyện có hoạt động y tế xuống nông thôn, chủ nhiệm Lâm tìm rất nhiều bác sĩ từ Trung Hải tới tiến hành hỗ trợ cho bệnh viện huyện, hai người thuận tiện có thể đi phỏng vấn một chút không?”
“Không thể!” Tôn Nghệ Oánh nói chắc chắn như đinh đóng cột.
------
Dịch: MBMH Translate