Chương 1412: Cơ Hội Tiếp Cận Lâm Dật
Chương 1412: Cơ Hội Tiếp Cận Lâm Dật
Sáng sớm hôm sau, Lý Sở Hàm dậy trước.
“Anh ngủ thêm một chút đi, bệnh viện huyện cách đây không xa, em và Hân Hân đi với nhau là được rồi.” Lý Sở Hàm nhìn Lâm Dật đang mơ mơ màng màng, nói.
“Vẫn nên để anh đưa hai người đi, hơn nữa một lát anh cũng có chút việc phải đến văn phòng huyện, chi bằng bây giờ ra ngoài cùng mọi người luôn.”
“Vậy em sẽ tìm quần áo cho anh, mau đứng lên đi rửa mặt đi.”
“Được rồi.”
Sau khi rửa mặt xong, ba người tập hợp, đi ra ngoài ăn chút bữa sáng.
Sau đó Lâm Dật đưa hai người đến bệnh viện, còn mình trở lại văn phòng, chờ phóng viên tới phỏng vấn.
Cùng lúc đó, một chiếc xe SUV đi về phía huyện Đông Tam.
Hai người ngồi trên xe đều rất trẻ, khoảng 30 tuổi.
Người đàn ông lái xe mặc một bộ đồ thể thao, để tóc ngắn, làn da hơi ngăm đen, nụ cười rất bình dị làm cho mọi người cảm thấy gần gũi.
Cô gái ngồi ở ghế phụ ăn mặc thời trang hơn rất nhiều, mặc váy dài màu đỏ, tóc dài cột sau đầu, làn da trắng nõn như đánh phấn đi trên đường sẽ khiến người ta không kìm lòng được mà nhìn lại.
Người đàn ông lái xe tên là Hầu Tĩnh Đào, người phụ nữ tên là Tôn Nghệ Oánh, là hai người đã lần lượt gọi điện thoại cho Lâm Dật ngày hôm qua.
Chẳng qua hai người bọn họ cũng không biết mình gọi điện thoại cho cùng một người.
Hai người chỉ cảm thấy đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên, tên đều giống nhau, không có mối liên hệ nào giữa chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo với một ông chủ trị giá hàng trăm tỷ.
“Chị Tôn, chị chuẩn bị thế nào rồi?” Hầu Tĩnh Đào vừa lái xe vừa hỏi.
“Tôi vẫn có chút hồi hộp, đối phương chính là phú hào thân kinh bách chiến, giá trị cả trăm tỷ, không chỉ bắt đầu từ hai bàn tay trắng, hơn nữa người ta còn rất trẻ, nếu để xảy ra một chút sai sót sẽ dễ chọc cho người ta mất hứng.”
“Việc này quả thật rất quan trọng, hơn nữa còn là nhiệm vụ cấp trên phân công, nếu xảy ra sai sót, lãnh đạo sẽ phê bình hai chúng ta.”
“Ai nói không phải đâu.” Tôn Nghệ Oánh nói.
“Bên phía chủ nhiệm Lâm thì sao, cậu chuẩn bị thế nào rồi?”
“Tôi không chuẩn bị gì, tốt xấu gì tôi cũng làm việc hơn ba năm, cố gắng phát huy là có thể xử lý được anh ta.”
“Vẫn nên nghiêm túc một chút thì tốt hơn. Nói gì thì nói, người ta cũng là chủ nhiệm, hơn nữa việc thu hút đầu tư của ba huyện Đông Ba cũng nhờ có anh ta, anh ta cũng là đối tượng phỏng vấn trọng điểm lần này.”
“Chị là người mới tới nên không hiểu rõ chuyện này. Vậy nên chị nghe theo tôi đi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Nhưng chuyện này trách tôi rồi, sớm biết như thế này thì tôi đã hẹn lịch phỏng vấn với chủ nhiệm Lâm vào buổi chiều, nhân vật trọng yếu như tổng giám đốc Lâm nên hẹn phỏng vấn anh ta vào buổi sáng, như vậy mới có thể thể hiện được tầm quan trọng của người ta.”
“Không sao, đối phương có thể phát triển một doanh nghiệp lớn như vậy, sẽ không để ý mấy chuyện vặt này đâu.” Tôn Nghệ Oánh nói tiếp:
“Điều có chút đáng tiếc duy nhất chính là anh ta qua bên này thị sát công tác, nếu như ở Trung Hải, chúng ta còn có thể đến công ty của anh ta tham quan hỏi han.”
“Mọi chuyện đều có lợi ích riêng, hôm nay cùng nhau phỏng vấn, như vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian.”
Hầu Tĩnh Đào không có nhiều tâm tư như Tôn Nghệ Oánh, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để có thể về nhà sớm.
“Cậu nói cũng đúng.”
Miệng thì nói không sao, nhưng trong lòng Tôn Nghệ Oánh lại không nghĩ như vậy.
Sở dĩ đêm qua gọi điện thoại cho Lâm Dật bởi vì cô ấy biết Hầu Tĩnh Đào đã liên lạc với chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo, hẹn buổi sáng phỏng vấn.
Suy nghĩ của cô ấy rất đơn giản, chờ phỏng vấn xong chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo, cũng tầm tầm trưa, sau đó lại đi phỏng vấn tổng giám đốc Lâm của tập đoàn Lăng Vân, vừa vặn đến giờ cơm trưa.
Vậy hai người sẽ có cơ hội lớn ăn trưa với nhau, thuận tiện cho việc giao tiếp và trao đổi.
“Chị Tôn, ngày hôm qua chủ biên của chúng ta có nói tổng giám đốc Lâm của tập đoàn Lăng Vân hình như vô cùng đẹp trai, cũng không biết là đẹp trai tới mức nào nhỉ?”
“Tổng biên tập là một kẻ mê trai, tôi rất hiểu cô ấy.” Tôn Nghệ Oánh cười nói:
“Hơn nữa, cậu nhìn xem những phú đại nhị kia chỉ cần ăn mặc đẹp một chút, không có ai xấu hết.”
“Chị Tôn, chị đã độc thân nhiều năm như vậy, hơn nữa còn là thạc sĩ khoa báo chí của Phục Đán, chị có suy nghĩ gì với tổng giám đốc Lâm chưa từng gặp mặt kia không?”
“Cái này còn phải xem duyên phận.” Tôn Nghệ Oánh ra vẻ trấn tĩnh nói:
“Tôi vẫn thích những chàng trai tài hoa, đợi lát nữa xem anh ta có phải là mẫu người tôi thích hay không.”
“Vậy trưa nay có thể thấy rõ rồi.”
Vốn tâm tình của Tôn Nghệ Oánh rất bình thản, nhưng khi nhắc tới Lâm Dật, cô ấy lại bỗng nhiên trở nên hồi hộp.
Bởi vì cô ấy cũng nghĩ rằng đó là một cơ hội.
Nếu thật sự có thể cùng ông chủ trẻ tuổi có tài sản kếch xù này phát triển được mối quan hệ, nửa đời sau của mình sẽ được bảo đảm, cũng không cần dãi nắng dầm mưa làm công việc phóng viên cực khổ này nữa.
Cho nên đêm qua, cô ấy mới tự mình gọi điện thoại cho Lâm Dật, chính là vì muốn làm quen trước.
Hơn nữa hôm nay còn cố ý trang điểm, vì cô ấy muốn lưu lại chút ấn tượng tốt cho đối phương.
Nếu không cô ấy cũng sẽ không muốn đi phỏng vấn Lâm Dật vào giờ ăn trưa, bởi vì như vậy có thể kéo gần quan hệ hơn.
Nghĩ đến đây, Tôn Nghệ Oánh lại cầm lấy túi trang điểm tô tô điểm điểm thêm, muốn làm cho bản thân hoàn mỹ thêm một chút.
Rất nhanh, hai người đã lái xe đến huyện, Tôn Nghệ Oánh nhìn trái nhìn phải.
“Cậu chắc chắn đây là huyện Đông Tam chứ? Có đi nhầm không đấy?”
“Làm sao có thể sai chứ, tôi dựa theo bản đồ mà đi đó, khoảng mười mấy phút nữa là đến tòa nhà huyện.”
“Ở đây nhìn vắng vẻ nhỉ, cậu nhìn hai bên đường xem cái gì kia, mấy tấm biển rớt hết sơn, hơn nữa còn có người dắt xe lừa tới bán hoa quả, ghê tởm muốn chết.” Tôn Nghệ Oánh bĩu môi chê.
“Đây cũng là chuyện không tránh được.” Hầu Tĩnh Đào nói:
“Huyện Đông Tam là huyện nghèo nổi danh, quả thật kém thú vị.”
“Lát nữa tôi sẽ đẩy nhanh tiết tấu cuộc phỏng vấn, cảm giác đây cũng không phải là nơi người ta nên ở lại.”
Hầu Tĩnh Đào mỉm cười không nói gì, cô ấy chưa từng ở nông thôn, không chấp nhận được hình ảnh như vậy cũng bình thường thôi.
Mười mấy phút sau, Hầu Tĩnh Đào lái xe đến cửa tòa nhà huyện, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Dật.
“Xin chào chủ nhiệm Lâm, tôi là Hầu Tĩnh Đào, hôm qua chúng ta có nói chuyện qua điện thoại, bây giờ tôi đã đến dưới lầu rồi.”
“Lên đây đi, tôi đang ở phòng 309.”
“Được.”
Thời gian nói chuyện rất ngắn, Hầu Tĩnh Đào cúp điện thoại, sau đó cởi dây an toàn rồi nói:
“Chủ nhiệm Lâm ở phòng 309, bảo chúng ta lên đó.”
“Hả? Anh ta không ra đón sao?”
Hầu Tĩnh Đào dừng một chút: “Hình như không có ý đó, nói chúng ta tự mình đi lên.”
“Chẳng lẽ anh ta không biết tính chất của nhật báo trung ương sao? Chúng ta chính là đại biểu của Đài truyền hình nhà nước, lần này tới phỏng vấn mà anh ta không xuống nghênh đón, anh ta cũng quá đáng quá nhỉ.”
“Anh ta hiện tại là công thần thu hút đầu tư của huyện Đông Tam, công việc tương đối bận rộn, không có thời gian xuống tiếp đón là điều có thể hiểu được thôi.”
“Tôi thấy hơn phân nửa là anh ta cáo mượn oai hùm, có chút thành tích bắt đầu ra vẻ khoa trương thôi.”
------
Dịch: MBMH Translate