Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1413 - Chương 1411: Bạn Trai Và Cuộc Sống Về Đêm

Chương 1411: Bạn Trai và Cuộc Sống Về Đêm
Chương 1411: Bạn Trai và Cuộc Sống Về Đêm
Chương 1411: Bạn Trai và Cuộc Sống Về Đêm




Nói về diện tích đất, Nhất Trung chiếm nhiều nhất cả huyện.

Một số trường học ở Trung Hải có khi còn nhỏ hơn ở đây.

Nhưng nếu nói về cơ sở vật chất giảng dạy thì chắc chắn sẽ kém hơn nhiều.

Chỉ có một tòa nhà bốn tầng, mặc dù nhìn cũng được đấy, nhưng tập hợp đủ các trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông vào một.

Mười mấy năm trước còn tốt, trường học vừa có diện mạo, cộng thêm dưới thị trấn, tổng cộng có năm trường tiểu học, ba trường trung học cơ sở, hai trường trung học phổ thông.

Nhưng trong mười mấy năm ngắn ngủi vừa qua, những trường này đã hợp nhất lại với nhau, chỉ còn lại một ngôi trường trước mắt.

Tìm được một bóng cây râm mát, Lâm Dật ngồi xuống.

Không lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên, trẻ em ở tất cả các lớp ùa ra sân trường chơi.

Lâm Dật đếm đi đếm lại, tổng cộng còn chưa tới năm trăm người, hơn nữa còn là cả ba cấp cộng lại, nhân số ít tới đáng thương.

Nhưng nghe Lý Tự Cẩm nói giáo viên trong trường còn chưa đủ trình độ để đáp ứng giảng dạy.

Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Dật cảm thấy việc này và việc trình độ y tế thấp cùng thuộc một vấn đề.

Nếu nền kinh tế không được nâng lên, tất cả mọi thứ đều vô ích.

Vì vậy, các khu công nghiệp là nền tảng của tất cả các ngành trong công cuộc xóa đói giảm nghèo, anh vẫn cần phải nghĩ thêm cách, sau đó cố gắng thêm.

Nhưng Lâm Dật nghĩ trước nghĩ sau, vẫn cảm thấy chuyện này không thể gấp gáp, rất nhiều thứ cần bổ trợ cho nhau.

Thời gian quan tâm đến chuyện trường học và cơ sở y tế, còn không bằng suy nghĩ nhiều hơn về khu công nghiệp.

Kinh tế vững chắc, tăng lương cho đội ngũ giáo viên và y tế thì tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.

Ting ting ting.

Ngồi ở trường một lúc, chuông điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là một số điện thoại lạ.

“Xin chào, xin hỏi đây có phải là chủ nhiệm Văn phòng xóa đói giảm nghèo huyện Đông Tam, ngài Lâm Dật đúng không ạ?”

“Anh là?”

“Trước tiên tự giới thiệu một chút, tôi tên là Hậu Tĩnh Đào, là phóng viên của Nhật báo trung ương, tôi chủ yếu phụ trách công tác giao thiệp, muốn xác nhận với anh một chút về thời gian phỏng vấn, mười giờ sáng mai ở văn phòng của anh, được không nhỉ?”

“Được được, lúc nào tôi cũng oke.” Lâm Dật trả lời: “Mọi người đã biết địa chỉ chưa?”

“Bí thư Vương đã gửi cho chúng tôi rồi, ngày mai sẽ tập trung trước cửa tòa nhà văn phòng của các anh.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Lâm Dật cũng không để ý chuyện này, anh đến bệnh viện huyện đón Lý Sở Hàm và Kiều Hân đi ăn cơm.

Theo đề nghị của Kiều Hân, ba người đi ăn bún, vừa kinh tế lại vừa thực tế.

“Anh Lâm, ở huyện Đông Tam này có chỗ nào chơi không?” Kiều Hân thấy nhàm chán nên hỏi.

“Nơi duy nhất ở gần đây có thể đến chơi hình như chỉ có một hồ chứa nước Khang Lai, Khang Lai ở vùng nội cảnh trong huyện, nhưng cũng không xa lắm, tới đó có thể chèo thuyền và câu cá, chắc chắn hai người không cảm thấy hứng thú đâu.”

“Vậy chúng ta cũng đi dạo một vòng đi.” Kiều Hân nói: “Đã đến đây mấy ngày rồi, không có một chút cuộc sống về đêm, thật vô vị.”

“Vậy còn không mau tìm bạn trai.”

“Thoát kiếp độc thân không liên quan đến cuộc sống về đêm.” Kiều Hân nói tiếp:

“Cho dù việc có một mình khác với có hai người, nhưng em cảm thấy độc thân rất tốt, muốn đi đâu chơi không có ai quản.”

“Chuyện đó tất nhiên không giống rồi, càng nhiều người thì em càng có nhiều lựa chọn.” Lâm Dật nói tiếp:

“Khi có thứ gì chơi, có thể cùng nhau ra ngoài chơi, lúc không có thì hai người các người có thể chơi với nhau.”

Lúc đầu Kiều Hân có chút sửng sốt, sau đó cười ha ha.

“Anh Lâm, anh thật là hư, nhưng em thích.”

Lâm Dật cũng cười ha ha, ở cùng mấy em gái học ngành y này, nhiều khi cũng có cái hay của nó, có thể tùy tiện lái xe, ăn nói cũng không cần kiêng kị.

Cho dù là Lý Sở Hàm, cũng mặt không đỏ tim không đập nhanh, cô ấy không có cảm giác gì.

Trong mắt các bác sĩ này, đó là sự va chạm giữa hai cơ thể, đó là một điều rất bình thường.

“Cho nên nói đi vẫn phải nói lại, em vẫn nên nhanh chóng tìm bạn trai đi, lúc không có việc gì có thể chơi đùa với nhau, hơn nữa em cũng già đầu rồi.”

“Vậy không được, cho dù không có bạn trai, em vẫn có thể tìm đồ chơi.” Kiều Hân nói tiếp:

“Ở mãi trong khách sạn thật là chán, em muốn ra ngoài chơi.”

“Bên ngoài cũng không đến nỗi, trên xe, hành lang, rừng cây nhỏ, rạp chiếu phim, phòng thử quần áo, nhiều chỗ để chơi lắm, mang theo bạn trai điện tử của em đi giải tỏa đi.”

“Vãi, ha ha...”

Kiều Hân cười nghiêng ngả: “Anh Lâm, vẫn là anh lắm trò, em thật hâm mộ chủ nhiệm Lý.”

Lý Sở Hàm nghe mà cảm thấy không hiểu gì, rạp chiếu phim thì còn hiểu được, nhưng hành lang, rồi rừng cây nhỏ và phòng vệ sinh là có ý gì?

Có gì thú vị chứ?

“Anh Lâm, khi trở về anh phải phổ biến cho Lý chủ nhiệm thể loại này một chút, cô ấy nghe mà ngẩn ra rồi.”

“Ừm ừm ừm... Đó là trách nhiệm của anh.”

“Vậy ngày mai chúng ta đi một vòng quanh cái hồ đó chứ?” Kiều Hân hỏi.

“Mấy ngày này còn phải đi khám bệnh, chờ xong việc rồi đi.” Lý Sở Hàm nói.

“Xin nghỉ một ngày cũng không phải chuyện gì to tát.” Lâm Dật nói: “Nhưng ngày mai anh có chút việc, để ngày mốt đi.”

“OK.”

Sau bữa ăn, ba người cũng không đi đâu chơi đêm mà trở về khách sạn.

Ting ting ting!

Ngay khi Lý Sở Hàm định đi tắm rửa, Hà Viện Viện gọi điện thoại tới.

“Ngày mai anh có thời gian không?”

“Sao vậy? Mấy người đến đây à?”

“Nhật báo trung ương muốn phỏng vấn anh, đã liên lạc với chúng tôi rồi, muốn hỏi về thời gian của anh.”

“Việc này em và lão Kỳ đi thay tôi đi.”

Lâm Dật muốn điều Kỳ Hiển Chiêu và Hà Viện Viện tới đây, để bọn họ thay mình đón tiếp buổi phỏng vấn.

“Cái này… Làm sao vậy được, người ta là phương tiện truyền thông nhà nước, bao nhiêu người muốn tham gia còn không có cơ hội, vậy mà anh lại muốn từ chối.” Hà Viện Viện nói tiếp:

“Đã nói rồi, em và anh Kỳ đều là phó giám đốc, nếu bọn tôi đi thay, đối phương nhất định sẽ có ý kiến, sau khi trở về không biết sẽ viết về chúng ta như thế nào.”

“Vậy được.” Lâm Dật nói tiếp: “Để cho bọn họ quyết định thời gian, tôi thì lúc nào cũng được.”

“Được, vậy em sẽ thông báo cho bọn họ.”

“Được.”

Rõ ràng Hà Viện Viện đang rất bận rộn, nếu không hai người còn phải lê la thêm vài câu rồi mới cúp.

Cúp điện thoại, Lâm Dật ném điện thoại đi.

Chuẩn bị chờ Lý Sở Hàm đi ra, phụ đạo thêm cho cô ấy những khóa học trên xe, hành lang, rạp chiếu phim, rừng cây nhỏ.

Ting ting ting!

Ngay khi Lâm Dật đang suy nghĩ làm thế nào phổ cập cho Lý Sở Hàm, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Lần này là một dãy số lạ.

“Xin chào, xin hỏi đây có phải là tổng giám đốc Lâm của tập đoàn Lăng Vân không ạ?”

Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ, giọng nói rất mềm mại, cũng rất dễ nghe.

“Cô là ai?”

“Xin chào tổng giám đốc Lâm, tôi là phóng viên Tôn Nghệ Oánh của nhật báo trung ương, ngày mai tôi muốn phỏng vấn anh một chút.”

“Tôi biết chuyện này.”

“Tôi nghe người của tập đoàn báo là anh rảnh cả ngày mai phải không?”

“Đúng vậy.”

“Sáng mai, chúng tôi còn có một cuộc phỏng vấn khác đã hẹn trước, không có cách nào từ chối, nên chờ khi cuộc phỏng vấn buổi sáng kết thúc chúng tôi lại tới tìm anh được không?”

“Được.”

Ấn định xong thời gian, Lâm Dật cúp điện thoại, việc thân phận bại lộ chắc là khó tránh khỏi.

Nhưng đối phương là người của đài nhà nước, chỉ cần dặn dò vài câu chắc hẳn bọn họ sẽ không nói lung tung.

Nhưng mà tại sao buổi sáng và buổi chiều lại có hai người khác nhau liên lạc với mình?

Điều này thật là thú vị.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment