Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1412 - Chương 1410: Phóng Viên Phỏng Vấn

Chương 1410: Phóng Viên Phỏng Vấn
Chương 1410: Phóng Viên Phỏng Vấn
Chương 1410: Phóng Viên Phỏng Vấn




“Ờ…”

Lâm Dật đã sớm nhìn thấy ba cuộc gọi nhỡ của Lương Nhược Hư, chỉ là do cứ bận bịu suốt, tới lúc rảnh rỗi rồi anh lại quên gọi lại cho cô ấy.

“Buổi sáng người của bệnh viện tới, anh bận không rời ra được.” Lâm Dật nói tiếp:

“Bây giờ anh mới rảnh được một chút, vừa định gọi lại cho em thì đúng lúc em gọi tới. Em nói xem đây có tính là tâm linh tương thông hay không.”

“Cắt, em thừa biết mồm mép của anh rồi.” Lương Nhược Hư nói.

Lâm Dật cười hắc hắc: “Có phải em có việc gì cần tìm anh không?”

“Không có việc gì thì không thể tìm anh sao?”

“Bên cạnh anh có hàng chục cô nàng đang chờ anh, nào có thời gian dành cho em.”

“Em bóp chết anh!” Lương Nhược Hư nói tiếp:

“Mấy ngày nay phóng viên trung ương có thể sẽ đến chỗ mọi người phỏng vấn, anh hãy chuẩn bị cho tốt một chút.”

“Hả? Phóng viên trung ương? Của đài nào thế?”

“Nhật báo của trung ương, khối tài chính và kinh tế.” Lương Nhược Hư nói tiếp:

“Khu công nghiệp chip của anh, không phải mẹ em cũng đã vào cuộc rồi sao, thêm cả lãnh đạo trung ương cũng rất coi trọng anh, nên họ cử phóng viên tới đấy, coi như là một hình thức tuyên truyền.”

“Nói cách khác, cuộc phỏng vấn này là do chính lãnh đạo bên trên tặng cho anh rồi?”

“Nghe ý của mẹ em thì hình như là vậy đấy.” Lương Nhược Hư nói tiếp:

“Bất luận là máy quang khắc, hay là tư liệu anh lấy về từ gia tộc Mitsui, xét trên phương diện nào đó mà nói, nó ảnh hưởng đến hệ thống khoa học kỹ thuật và công nghiệp của Hoa Hạ, đây xem như là phần thưởng cho anh.”

“Vậy bảo bọn họ cử một phóng viên xinh đẹp nhé, an ủi phần nào tâm trạng của anh, dù sao anh cũng là người đàn ông thiếu thốn tình yêu, nhất định phải này nọ một chút mới được.”

“Em thật muốn tát chết anh.” Lương Nhược Hư nói tiếp: “Tốt nhất anh đừng có nghĩ tới mấy chuyện ong bướm, đến lúc đó nhớ tiếp đãi người ta thật tốt.”

“Anh thấy phiền nhất chính là tiếp đãi mấy thể loại phóng viên này, không được cái ích gì.”

“Loại chính sách này, anh tưởng rằng nói cho là có thể cho sao.” Lương Nhược Hư nói tiếp:

“Nếu cho các người, doanh nghiệp khác thì sao? Còn các thành phố khác lại làm thế nào? Một số việc không thể xử lý công bằng. Hơn nữa hiện tại có không ít doanh nghiệp bán dẫn, họ đều đưa ra nghi vấn về sự độc quyền của tập đoàn Lăng Vân, cấp trên đã giúp anh chèn ép, anh nên biết thỏa mãn đi.”

“Vậy được rồi, anh sẽ cố gắng phối hợp.”

“Mặc dù người ta là phóng viên phỏng vấn, nhưng lần này khác, anh phải nghiêm túc một chút.” Lương Nhược Hư nói tiếp:

“Người ta là người của phương tiện truyền thông quốc gia, nếu như bọn họ phát hành bài báo này thì gần như lan rộng đến cả nước, nhưng nói đúng ra thì cuộc phỏng vấn này cũng không phải cho dân chúng bình thường xem, mà là cho những doanh nhân kia xem, phía trên tỏ thái độ rồi, bọn họ sẽ phải tự đi theo.”

“Anh hiểu đạo lý mà em nói, nhưng thật sự anh vẫn không có ấn tượng gì tốt.”

“Không có ấn tượng tốt cũng phải tiếp đãi, điều này có lợi ích rất lớn với tập đoàn Lăng Vân các anh, không thể sơ suất.”

“Biết rồi, biết rồi.”

“Còn nữa, chuyện bên huyện Đông Tam hãy nhanh chóng xử lý, sớm chút quay về, trong lòng anh tự sắp xếp đi.”

“Đợi tới ngày an toàn của em chính là lúc anh trở về.”

“Cút!”

Lương Nhược Hư cúp điện thoại, không cho Lâm Dật cơ hội đùa giỡn nữa.

Mấy ngày kế tiếp, công việc của Lâm Dật tương đối thoải mái, mỗi ngày ghé chút qua bệnh viện huyện, tranh luận với đám người Miêu Quốc Phong, buổi tối lại vui vẻ với Lý Sở Hàm, cuộc sống như mơ.

Lý Khánh Khải và Lý Tự Cẩm lại suốt ngày bận rộn việc của thôn trấn phía dưới, cũng không lúc nào thảnh thơi.

Về phần người do Chu Phong tìm tới, bọn họ lại rơi vào tình huống tương đối lúng túng, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Nhưng cuối cùng vẫn cứng đầu ở lại.

Bởi vì những người Lâm Giật đưa về đều là những người có ảnh hưởng lớn trong giới y học, xuất phát từ suy nghĩ tương lai của mình, bọn họ liền ở lại, có thể học được không ít thứ.

“Chủ nhiệm Lâm, bí thư Vương gọi anh qua đó một chuyến.”

Trước cửa văn phòng, thư ký của Vương Vận Giang nói với Lâm Dật.

“Tôi đến ngay đây.”

Dọn dẹp sơ qua một chút, Lâm Dật đi đến phòng làm việc của Vương Vận Giang.

“Bí thư Vương, ông tìm tôi.”

“Tôi đã sớm muốn nói chuyện với cậu rồi, hôm nay vừa rảnh rỗi.” Vương Vận Giang cười nói:

“Hoạt động y tế nông thôn lần này cậu làm thật sự quá tốt, lúc tôi đi họp ở thành phố, các lãnh đạo có liên quan còn ở trước mặt mọi người biểu dương huyện chúng ta có tiến bộ trong công tác xóa đói giảm nghèo, đây đều là công lao của cậu.”

“Chuyện nên làm thôi.” Lâm Dật cười ha hả nói.

“Tôi biết các người sẽ nói như vậy.” Vương Vận Giang cũng nở nụ cười, càng nhìn Lâm Dật càng thấy hợp tính.

“Hôm nay gọi cậu tới đây chủ yếu là tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Lâm Dật không nói gì, chờ Vương Vận Giang nói tiếp.

“Chuyện thứ nhất, lúc tôi đi họp ở thành phố và lãnh đạo các phòng ban liên quan, họ tự tìm tới tôi nói chuyện, tôi cũng không dám tham công, tôi đều báo cáo lên trên những việc cậu đã làm, cho nên lãnh đạo phía trên cố ý điều cậu đến thành phố, nhưng chức vụ cụ thể hiện tại còn chưa xác định, nếu cậu có ý kiến về phương diện này, tôi có thể ở giữa giúp cậu mai mối. Cậu thấy thỏa đáng là được. Chuyện này coi như xong.”

“Ồ...” Lâm Dật dừng một chút: “Tạm thời tôi không có ý muốn đi, vẫn muốn ở lại huyện này.”

“Có phải cảm thấy núi cao Hoàng đế xa, ở trong huyện tự do hơn phải không?”

Tôi bị hack đưa tới đây đấy, căn bản là không đi được!

“Tôi không có gì để theo đuổi, chỉ muốn phục vụ nhân dân.”

“Thôi thôi, tôi đã hơn năm mươi tuổi rồi, cậu đừng giở giọng đó với tôi nữa.” Vương Vận Giang nói tiếp:

“Việc này cũng không vội vàng gì, cậu quay về từ từ suy nghĩ đi, cậu còn trẻ, nhất định phải biết nắm lấy cơ hội tốt như vậy.”

“Cảm ơn lãnh đạo.” Lâm Dật nói: “Còn chuyện thứ hai là gì?”

“Chuyện thứ hai chính là việc phóng viên của Nhật báo trung ương muốn tới đây phỏng vấn, tìm hiểu một chút về công tác xóa đói giảm nghèo của ba huyện Đông Tam chúng ta, thêm vào đó là tình hình thu hút đầu tư.” Vương Vận Giang nói tiếp:

“Những chuyện này đều do cậu làm, hơn nữa các cậu là người trẻ tuổi, không có khoảng cách thế hệ cùng nhau trao đổi sẽ dễ hơn, việc tiếp đãi không ai khác thích hợp hơn cậu.”

“Tôi biết rồi, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Tuy anh đã sớm biết chuyện này từ chỗ Lương Nhược Hư, nhưng biểu hiện của Lâm Dật vẫn tỏ ra như thường, miễn cho Vương Vận Giang sẽ suy nghĩ nhiều.

“Được rồi, chỉ có hai chuyện này.” Vương Vận Giang nói tiếp:

“Nhất là chuyện chuyển đến Dư Hàng, đây có thể là bước ngoặt trong cuộc đời của cậu, cậu không nên quyết định vội vàng, suy nghĩ kỹ rồi nói sau.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Khoan hãy đi!” Vương Vận Giang lấy ra một hộp trà từ dưới hộc bàn làm việc ra: “Cầm về uống đi, bao bì còn rất đẹp mắt, sắp tháng mười rồi, nếu cậu không thích uống trà thì lấy về làm quà, không thể để cậu mất mặt.”

“Ha ha, cảm ơn lãnh đạo.”

Từ phòng làm việc của Vương Vận Giang đi ra, Lâm Dật lái xe đến Nhất Trung huyện Đông Tam.

“Cậu là ai, nơi này là trường học, cậu không thể đi vào.” Bác bảo vệ ngăn lại.

“Tôi là chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo của huyện chúng ta, Lâm Dật, muốn đi vào xem một chút.”

“Huyện nào?”

“Huyện Đông Tam?”

“Tên cậu là gì?”

“Lâm Dật.”

“Lâm cái gì?”

“Lâm Dật!”

“Dật cái gì?”

“Bác à, mời bác điếu thuốc ạ.”

“Đi vào đi.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment