Chương 1409: Thì Ra Thằng Hề Là Bản Thân Mình
Chương 1409: Thì Ra Thằng Hề Là Bản Thân Mình
Nhìn thấy Lâm Dật xuất hiện tại đây, Vương Vận Giang mỉm cười, tỏ ra nghiêm nghị nói:
“Đừng đứng đó nữa, đến chỗ tôi nào.”
Mặc dù việc này Chu Phong làm rất tốt, nhưng Vương Vận Giang cũng sẽ không quên những cống hiến của Lâm Dật làm cho huyện Đông Tam.
Anh chỉ đến muộn hơn một chút, cũng không gây ra ảnh hưởng gì.
“Bí thư Vương, hôm nay không phải là ngày của viêm gan B toàn quốc sao, tôi dẫn theo vài người đến giúp đỡ.”
“Cậu cũng tìm người đến giúp à?”
Lâm Dật gật đầu, sau đó cửa xe được mở ra, Lý Sở Hàm, Miêu Quốc Phong, Mã Nhân Ba, cùng với hơn ba mươi mấy người khác lần lượt từ trên xe bước xuống.
Vương Vận Giang và Lưu Chí Bảo liếc nhìn nhau, nhận thấy khí thế của những người này dường như không hề đơn giản.
“Lâm Dật, để bọn họ đứng sang một bên đi.” Chu Phong nói tiếp:
“Đợi các chuyên gia của ba bệnh viện diễn giảng xong, trong nhóm người của anh phái một người ra đại diện. Mọi người đều vì huyện làm việc tốt, làm thế nào cũng phải để cậu có cơ hội lộ diện chứ.”
Tiếp đến Chu Minh tiến lên phát biểu ý kiến. Thằng nhóc này cũng khá thú vị đấy.
“Nếu như những vị đại lão này không đến, anh để người của ba bệnh viện bước lên chống đỡ hoàn cảnh thì tôi cũng không có ý kiến.” Lâm Dật nhìn mấy người Chu Minh một cái: “Nhưng bây giờ, hình như bọn họ không có tư cách này rồi.”
“Anh có ý gì, chẳng lẽ anh coi thường ba bệnh viện ở Dư Hàng?” Chu Phong cười lạnh lùng, nói:
“Một người ngoài như anh không thể hiểu tình hình của Dư Hàng, tôi cũng có thể thông cảm. Để tôi nói cho anh biết rõ, ba bệnh viện ở Dư Hàng là ba bệnh viện hàng đầu, xếp vào top 5 bệnh viện tốt nhất ở cả Dư Hàng. Anh còn cảm thấy trình độ của bọn họ không được sao?”
“Một bệnh viện chỉ xếp trong top 5 ở Dư Hàng đã khiến anh cảm thấy cao siêu như vậy à?” Lâm Dật gãi gãi đầu:
“”Những người bên cạnh tôi đây đều là viện trưởng của năm bệnh viện có thể xếp hàng top 5 của Hoa Hạ, nhưng tôi cũng không tỏ vẻ như anh à.”
“Anh nói cái gì? Top 5 Hoa Hạ!” Chu Phong và những người khác đều sững sờ, vô thức nhìn về phía đám người Miêu Quốc Phong, trong ánh mắt đầy vẻ dò xét cẩn thận.
“Chủ nhiệm Lâm, tình huống này là sao đây?” Vương Vận Giang đi tới hỏi.
“Chính là như tôi nói đó.”
Lâm Dật nói xong, Miêu Quốc Phong bước đến, đưa tay về phía Vương Vận Giang: “Xin chào bí thư Vương, tôi là viện trưởng của bệnh viện Hoa Sơn ở Trung Hải, Miêu Quốc Phong.”
“Bệnh viện Hoa Sơn!”
Vương Vận Giang và Lưu Chí Bảo đều sững người!
Đó là bệnh viện tốt nhất ở toàn Trung Hải, xếp trong top 5 ở cả Hoa Hạ đấy!
Lâm Dật thật sự không có nói dối!
“Xin chào bí thư Vương, tôi là viện trưởng của bệnh viện Hiệp Hòa, Mã Nhân Ba.”
“Tôi là viện trưởng của bệnh viện Hoa Tây, Lý Kiếm Phong.”
“Tôi là viện trưởng của bệnh viện Tương Nhã, Vương Cầm, những người ở phía sau bọn tôi là chủ nhiệm trưởng khoa hàng đầu của bốn bệnh viện chúng tôi. Chúng tôi nhận được lời mời của chủ nhiệm Lâm đến đây để làm hỗ trợ khám chữa bệnh.”
Hít...
Biết được thân phận của những người này, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh!
Bốn bệnh viện này, cho dù chưa từng đến khám bệnh, mọi người cũng có nghe đến danh tiếng của bọn họ ở trên tivi rồi!
Giống như Lâm Dật nói, những bệnh viện này thật sự là bệnh viện có thể xếp vào top 5 của Hoa Hạ!
Tuy rằng trình độ của ba bệnh viện ở Dư Hàng cũng khá ổn, nhưng nếu so với bốn bệnh viện trước mặt, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Đừng nói là viện trưởng của bốn bệnh viện này, cho dù chọn ra một chủ nhiệm trưởng khoa đến đã có tư cách trở thành viện trưởng của ba bệnh viện ở Dư Hàng rồi.
Vả lại người ta không chỉ có danh tiếng lớn, kỹ thuật tốt, đến đây đều là đẳng cấp chủ nhiệm trưởng khoa!
Nhìn về phía của ba bệnh viện ở Dư Hàng, tính đi tính lại cũng chỉ có bốn người, khoảng cách này…
“Xin chào xin chào.”
Vương Vận Giang vội vàng tiến lên, bắt tay với bốn vị viện trưởng, mà hơn ba mươi mấy vị chủ nhiệm trưởng khoa còn lại cũng không có bỏ sót.
Ngoài Vương Vận Giang ra, Lưu Chí Bảo cũng làm giống thế.
So sánh mà nói, ông ta còn cảm thấy sốc hơn cả Vương Vận Giang!
Những người này đều là nhân vật đứng trên đỉnh cao của giới y học, có lúc ông ta đọc luận văn y học do bàn tay của những người này viết ra.
Bây giờ, những người đứng ở trên cao đó lại xuất hiện trước mắt mình!
Đối với ông ta mà nói, chuyện này giống như đang nằm mơ vậy.
“Chủ nhiệm Lâm, cậu cũng thật là, dẫn nhiều người đến như này làm sao không nói với tôi một tiếng, tôi chẳng có chút chuẩn bị trước gì hết.” Vương Vận Giang nói.
“Đều là người mình, tôi sắp xếp là được rồi.” Lâm Dật nói tiếp:
“Chỉ là làm việc tốt cho người dân, không cần phải khua chiêng gióng trống, chỉ cần người dân có lợi là được rồi.”
“Chủ nhiệm Lâm làm tốt lắm!”
Một lời nói của Lâm Dật giành được một tràng vỗ tay ủng hộ.
Người dân vây quanh ở phía dưới đều hô hào khen ngợi anh.
So với cảnh này, sắc mặt của Chu Phong càng khó coi đến cực điểm, hận không thể tìm một chỗ nào đó chui vào!
“Bốn vị viện trưởng, lúc trước chúng tôi thật sự không biết mọi người sẽ đến, thất lễ không đón tiếp, xin đừng chê bai lễ nghi của huyện Đông Tam chúng tôi.”
“Không đâu không đâu, giống như chủ nhiệm Lâm nói, chúng tôi cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ cần có thể giúp đỡ cho người dân của huyện Đông Tam, chúng tôi cũng mãn nguyện rồi.”
“Cảm ơn cảm ơn.” Vương Vận Giang đưa tay ra làm động tác mời, nghênh đón bốn người Miêu Quốc Phong lên trên bục, chuẩn bị để bọn họ đọc diễn văn.
Chu Phong ngượng ngùng bước xuống, dẫn theo người của ba bệnh viện Dư Hàng, toàn bộ đi xuống dưới, từ từ nhường lại vị trí cho bọn họ.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Chu Phong khó xử đứng phía sau đám đông, không muốn để người khác để ý đến mình.
Từ nửa tháng trước, mình đã bắt đầu lập kế hoạch cho chuyện này rồi, không ngờ đến sau cùng lại làm phông nền cho người ta.
Lúc trước còn luôn cười cợt trêu Lâm Dật, thì ra thằng hề lại là chính mình!
Bữa tiệc hoan nghênh hoành tráng kết thúc sau một đoạn diễn văn ngắn gọn, tiếp đến bước vào chủ đề chính.
Ngay lập tức, bệnh viện huyện trở thành nơi náo nhiệt nhất, thậm chí còn có không ít người bắt đầu gọi điện thoại cho người trong nhà, kêu người thân nhanh chóng đến khám bệnh.
Cơ hội như thế này cả đời cũng không gặp được mấy lần.
"Anh Lâm, anh tìm em.”
Trên bậc thang bên cạnh bệnh viện, Lâm Dật gọi Kiều Hân đến.
“Ở đây thế nào rồi?”
“Đều phải bận rộn đến chết rồi.” Kiều Hân nói tiếp:
“Nhưng đều là vài bệnh lâu năm, tình trạng bệnh tình cần phải dựa vào uống thuốc duy trì, nhưng cũng có một vài bệnh nghiêm trọng, chủ nhiệm Lý kiến nghị bọn họ phải phẫu thuật, nhưng nhìn tình trạng của người bệnh chắc chắn sẽ không đi làm đâu.”
“Khẳng định rồi, tiền uống thuốc không biết đến từ đâu, nào có tiền để làm phẫu thuật.”
Kiều Hân thở dài một hơi, cũng cảm thấy khó khăn.
“Được rồi, đây không phải là việc chúng ta phải bận tâm, cũng không phải chuyện chúng ta có thể giải quyết được.” Lâm Dật nói tiếp:
“Mấy ngày này em chú ý việc bên bệnh viện một chút, về phương diện hỗ trợ, mỗi người mỗi ngày 5000 tệ, bốn vị viện trưởng do anh tự sắp xếp, nếu như gặp phải khó khăn, em ở giữa giúp đỡ điều hòa một chút, xử lý không nổi thì gọi anh đến.”
“Anh Lâm yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
“Anh còn có việc khác cần phải làm, về trước đây, mọi người chú ý sức khỏe một chút.”
“Hehe, yên tâm, em sẽ chuyển lời đến chủ nhiệm Lý.”
“Được rồi, đi đi.”
Bàn giao mấy câu xong, Lâm Dật trở về văn phòng làm việc trong huyện.
Nhưng còn chưa ngồi nóng ghế, anh đã nhận được điện thoại của Lương Nhược Hư.
“Chủ nhiệm Lâm, em đã gọi cho anh ba cuộc đều không nghe máy, không phải là đang xen ngang việc của anh rồi chứ.”
------
Dịch: MBMH Translate