Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1410 - Chương 1408: Ngủ Quên Mất

Chương 1408: Ngủ Quên Mất
Chương 1408: Ngủ Quên Mất
Chương 1408: Ngủ Quên Mất




“Chỉ cần mọi người cảm thấy đủ là được rồi.”

“Nào chỉ đủ, đây thật sự là quá đủ. Lấy trình độ huyện Đông Tam, làm gì gặp được tình huống như vậy.” Vu Triều Hỉ nói tiếp:

“Chờ đến lúc người của ba bệnh viện này đến đây, có khi viện trưởng của bệnh viện huyện cung phụng họ như tổ tông ấy chứ.”

“Nguyên nhân chính là trình độ ở bệnh viện huyện quá kém, còn kém hơn cả suy nghĩ của tôi nữa.” Chu Minh nói tiếp:

“Tôi thầm quan sát thấy, lấy trình độ của bệnh viện huyện chỉ có thể điều trị đau đầu, sốt não thôi. Còn châm cứu xoa bóp gì đấy, cho dù giải phẫu viêm ruột thừa phải miễn cưỡng lắm mới làm được.”

“Còn không phải như thế sao.” Vu Triều Hỉ nói tiếp:

“Hơn nữa, sau khi bí thư Vương biết được chuyện này, ông ấy còn nói rõ đến ngày đó sẽ đích thân ra đón, đủ để thấy được ông ấy coi trọng chuyện này thế nào.”

“Vậy càng tốt.” Chu Minh nâng ly lên: “Nào cụng một ly, xem như việc này hoàn thành tốt đẹp.”



Khoảng chín giờ sáng hôm sau. Trước cổng bệnh viện huyện dựng cổng vòm đỏ, còn trải thảm đỏ. Buồn cười nhất chính là hai bên còn treo pháo, như thể chuẩn bị kết hôn.

Lãnh đạo trong huyện và người trong bệnh viện huyện đều đứng ở cổng, chuẩn bị nghênh đón bác sĩ đến từ bệnh viện Dư Hàng.

Đường phố hai bên bệnh viện vây tầng trong lớp ngoài, rất đông người đến đây.

Có người là người trong huyện, có vài người từ nông thôn lên đây, bởi vì bọn họ nghe nói hôm nay có hoạt động xuống nông thôn khám bệnh, có thể được khám bệnh miễn phí nên tất cả mọi người đều chạy đến.

Đứng bên cạnh Vương Vận Giang là một người đàn ông trung niên, khoảng hơn năm mươi tuổi, tóc hơi bạc, có chút già nua.

Người đàn ông này tên là Lưu Chí Bảo, ông ấy là viện trưởng ở bệnh viện huyện này.

“Bí thư Vương, ông phải khen thưởng thật tốt cho chủ nhiệm Chu về việc xuống nông thôn chữa bệnh lần này đấy. Ba bệnh viện ở Dư Hàng là bệnh viện có danh tiếng lớn, nếu không có cậu ta làm cầu nối, người ta chẳng thèm đến chỗ này của chúng ta.”

“Tôi biết rồi.”

Mặc dù trước đây cũng có bệnh viện lớn đến nơi này, nhưng việc đó là nhiệm vụ do nhà nước sắp xếp, người ta không thể không đến.

Cho dù bọn họ có tới đây cũng chỉ làm qua loa lấy lệ cho có, sẽ không nghiêm túc thực hiện. Không giống lần này, ngoài việc khám chữa bệnh miễn phí, còn tiến hành phụ đạo huấn luyện cho y bác sĩ trong bệnh viện.

Đối với huyện Đông Tam mà nói, đây là một cơ hội tốt ngàn năm có một.

“Tiểu Chu, chuyện này cậu làm đúng lắm, tôi sẽ ghi nhận công lao này cho cậu.” Vương Vận Giang nói với Chu Phong.

“Bí thư Vương khách khí rồi, đây là việc tôi nên làm.”

“Cậu có thể suy nghĩ được như vậy đương nhiên rất tốt, nhưng có công ắt có thưởng. Tôi ghi tạc chuyện này trong lòng.”

“Cảm ơn bí thư Vương.” Chu Phong vừa cười vừa nói.

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, Lý Tự Cẩm nhỏ giọng hỏi Lý Khánh Khải.

“Anh Lý, anh biết anh Lâm đi đâu không? Sao bây giờ anh ấy còn chưa đến?”

Lý Khánh Khải nhìn đồng hồ đeo tay một cái.

“Tôi cũng bực mình đây. Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy không nghe máy. Thật sự khiến người ta sốt ruột.”

“Tôi gọi lại cho anh ấy, có lẽ anh ấy đang bận việc gì đấy.”

Lý Tự Cẩm lấy điện thoại ra, nhưng gọi vẫn không có người nghe máy, điện thoại đổ chuông vài tiếng rồi tự động tắt máy.

“Vẫn không có người nghe máy.” Lý Tự Cẩm bĩu môi, sốt ruột giậm chân nhìn xung quanh. Rốt cuộc anh ta làm gì vậy không biết.

Chu Phong nghiêng đầu nhìn sang đây, vừa cười vừa nói:

“Sao chủ nhiệm Lâm còn chưa đến vậy? Hầu hết mọi người đã đến đông đủ rồi đấy.”

“Lập tức tới ngay.” Lý Tự Cẩm trả lời qua loa.

“Nhưng lúc này gọi điện thoại cho anh ta lại không có ai nghe, sẽ không phải anh ta cố ý biến mất, không tới đây đấy chứ.”

“Không có việc đó đâu. Hôm qua chúng tôi đã nói với nhau rồi, một lát nữa anh ấy đến ngay.”

“Ha ha…” Chu Phong lạnh lùng cười nói:

“Thật ra anh ta đến hay không cũng chẳng sao cả, dù sao chuyện này không cần đến anh ta. Tôi đã tìm người tốt đến rồi, cho dù anh ta có gọi người đến đây cũng kém trình độ của ba bệnh viện. Anh gọi điện nói với anh ta không cần đến nữa, không thôi lại mất hết mặt mũi đấy.”

Lý Tự Cẩm đương nhiên biết ba bệnh viện ở Dư Hàng có danh tiếng lớn. Bệnh viện này có thể được xếp vào top năm ở thành phố Dư Hàng, chứng tỏ trình độ y bác sĩ rất cao, chỉ sợ muốn tìm được một bệnh viện tốt hơn là chuyện vô cùng khó khăn.

“Anh đừng khẳng định chắc chắn như vậy, anh Lâm còn chưa tới mà. Kết quả như thế nào còn chưa biết chắc đâu.”

“Nhưng tính cả cha của tôi, tôi tìm được bốn bác sĩ chủ nhiệm. Lâm Dật lấy cái gì để so với đội hình của tôi? Vẫn nên nói cho anh ta biết từ bỏ sớm đi.”

“Cái này…”

“Được rồi, đừng tán gẫu nữa, người đến rồi.” Vu Triều Hỉ nhắc nhở.

Lúc này, chiếc Toyota Coaster từ xa chạy tới.

Người vây quanh ở cộng bệnh viện theo bản năng lùi lại phía sau, nhường lại chỗ cho xe vào.

Xe chậm rãi lái đến cổng bệnh viện, cửa xe mở ra, Chu Minh dẫn theo người từ trên xe đi xuống.

Vương Vận Giang dẫn người đến nghênh đón.

“Chủ nhiệm Chu, mọi người vất vả rồi.”

“Bí thư Vương khách khí quá, có thể góp một phần sức lực giúp đỡ cho người dân ở huyện Đông Tam là vinh hạnh cho chúng tôi.”

Sau đó, Chu Minh giới thiệu với Vương Vận Giang những người đi cùng mình, hai bên lần lượt bắt tay, coi như đã quen biết nhau.

Sau khi chào đón mọi người xuống hết, trong mười ba người tính luôn cả Chu Minh, mọi người đã đứng ở cửa chính của bệnh viện huyện.

Lúc này, Lưu Chí Bảo đi về phía trước một bước, cầm microphone nói:

“Các vị, hôm nay là ngày 16 tháng 9, là ngày Viêm gan B toàn dân cả nước chúng ta. Mượn cơ hội này, chúng ta mời được mười ba vị chuyên gia của ba bệnh viện ở Dư Hàng đến cử hành hoạt động khám chữa bệnh ở nông thôn. Ngoài việc này ra, các bác sĩ trong bệnh viện chúng ta sẽ được huấn luyện chuyên nghiệp trong vòng một tuần. Thông qua hoạt động lần này, tôi có lòng tin trình độ chữa bệnh ở bệnh viện chúng ta sẽ nâng lên một bậc cao mới, để mọi người được chữa trị tốt ngay tại nhà.”

“Tốt!”

Lưu Chí Bảo vừa nói xong, người dân vây xem ở cửa vỗ tay hoan hô tán thưởng, tâm tình hưng phấn lộ rõ trên mặt.

Rất nhiều người trong số bọn họ biết ba bệnh viện ở Dư Hàng, cũng biết đó là bệnh viện lớn, thậm chí có không ít người từng đến đó khám bệnh.

Bây giờ bọn họ lại đến huyện của mình khám bệnh, đây chính là chuyện vô cùng tốt.

Nhìn thấy tình cảnh mọi người trước mắt nhiệt tình như vậy, Lý Tự Cẩm không nhịn được, lại gọi điện thoại cho Lâm Dật.

“Anh Lâm anh ở đâu vậy? Sắp bắt đầu rồi.”

“Hôm qua tôi ngủ muộn quá, sáng nay ngủ quên mất. Chờ tôi ở đó, tôi sẽ đến ngay.”

Nói xong, Lâm Dật lập tức cúp điện thoại, không cho Lý Tự Cẩm cơ hội thúc giục.

“Tình hình thế nào rồi?” Lý Khánh Khải hỏi.

“Anh Lâm nói anh ấy sẽ đến ngay.”

Lý Khánh Khải nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thở dài: “Vậy thì đợi thôi.”

Vốn dĩ Lý Khánh Khải còn ôm hy vọng rằng Lâm Dật sẽ đến để lật ngược tình thế, nhưng sau khi thấy Chu Phong bày ra một trận chiến lớn như vậy, anh ta có chút không muốn Lâm Dịch đến nữa.

Trong trường hợp người mà anh ta tìm đến không tốt bằng Chu Phong, bên kia nhất định sẽ nhân cơ hội này để nhục nhã anh.

Nếu đến để nhận kết cục thế này, vậy tốt hơn là không nên đến.

Trong khi Lý Khánh Khải đang suy nghĩ về những vấn đề này, anh ta đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe buýt dừng ở cổng bệnh viện huyện.

Lâm Dật nghênh ngang từ trên xe đi xuống.

“Thật ngại quá, sáng nay tôi ngủ quên mất.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment